Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 555: Nụ cười chua xót.
Tư Kiều
20/09/2021
Chiếc xe vừa giảm tốc thì đoàn xe phía sau đã lập tức lao lên.
Hai chiếc xe việt dã một trước một sau ép vào. Lục Ngữ quay đầu trừng mắt nhìn người tài xế trung niên ngồi trong chiếc xe bên trái: “Cút!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Cô dọa hắn sợ tới mức phải giảm tốc độ và bị tụt lùi phía sau. Có lẽ bây giờ hắn đang ngây ra như phỗng.
Rõ ràng hắn nhận được thông tin là cô Lục bị bắt làm con tin. Nhưng sao giờ thấy chẳng giống chút nào thế này? Mẹ nó!
Mạc Phong ngồi trong xe cười bất lực: “Cô giúp tôi mà không sợ về bị ông nội giáo huấn sao?” “Tôi không sợ đấy! Hơn nữa, bà nội tôi mới qua đời chưa được ba tháng mà ông đã tìm người phụ nữ khác. Không phải tôi đang giúp anh đâu mà là giúp bà nội tôi!”, Lục Ngữ nói với vẻ tức giận.
Trước đó cô đã được nghe kể hết đầu đuôi sự việc, vì vậy có lẽ đã lựa chọn giúp đỡ Mạc Phong.
“Tốt thật đấy. Đến ông bà nội của tôi trông như thế nào tôi còn không biết…”, Mạc Phong nở nụ cười chua xót.
Không chỉ có ông bà mà đến ngay cả dung mạo của bố mẹ cũng là một sự mơ hồ đối với anh.
Lục Ngữ cũng cúi đầu cười xùy: “Thật không ngờ, anh cũng là một người có nội dung nhỉ. Tôi được bà nuôi từ nhỏ tới lớn. Tôi chẳng có mối quan hệ tốt với ai trong nhà, trừ việc cực kỳ gần gũi bà nội!”
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại. Sau khi hỏng động cơ, số dầu còn lại cũng bị rỉ ra gần hết.
Mạc Phong cử động cánh tay, khẽ thở dài: “Đúng là chạy trời không khỏi nắng. Chúng ta còn cách Nam Đô bao xa nữa?”
“Gần 20km nữa. Đây là khu vực giao nhau giữa Hổ Môn và Nam Đô rồi. Là khu vực không ai quản lý. Bởi vì đây nút giao của bốn tỉnh. Phía đông là tỉnh Tô Giang, phía bắc là các tỉnh duyên hải, phía Nam và Tây nằm sát biên giới Lưỡng Quảng!”, Lục Ngữ chỉ vào những con đường giao nhau và giải thích.
Thật không ngờ đây lại là một nút giao. Hơn nữa cô còn có ý tốt nhắc nhở rằng con đường nhỏ đó có thể thông tới bất kỳ vùng nào của Lưỡng Quảng.
Vùng đất không người quản cũng tức là nếu hôm nay anh chết ở đây thì có lẽ cũng chẳng có ai chịu đi xử lý cái xác của anh.
Một lúc sau, mấy chục chiếc xe đã vây lấy chiếc Porsche của ba người Mạc Phong.
Nói xong Mạc Phong kề con dao bướm vào cổ Lục Ngữ. Con dao sắc bén lướt một đường trên chiếc cổ mềm mại của cô.
Lục Ngữ cảm thấy có thứ gì đó âm ấm chảy ra ở cổ mình. Cô khẽ nhéo lưng anh, ra hiệu anh nên chú ý một chút.
Ngay sao đó cô gào lên với đám người kia: “Lẽ nào các người muốn tôi chết ở đây sao? Mau cút đi!”
Nhưng đám người này không hề dao động, dường như chúng không có ý định lùi lại.
“Các người có ý gì vậy? Lẽ nào không nghe lời của tôi nữa hay sao?”, Lục Ngữ trầm mặt tức giận quát.
Đám người không có dấu hiệu sẽ lùi lại, nhưng tay súng bắn tỉa thì nhảy xuống.
Hai chiếc xe việt dã một trước một sau ép vào. Lục Ngữ quay đầu trừng mắt nhìn người tài xế trung niên ngồi trong chiếc xe bên trái: “Cút!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Cô dọa hắn sợ tới mức phải giảm tốc độ và bị tụt lùi phía sau. Có lẽ bây giờ hắn đang ngây ra như phỗng.
Rõ ràng hắn nhận được thông tin là cô Lục bị bắt làm con tin. Nhưng sao giờ thấy chẳng giống chút nào thế này? Mẹ nó!
Mạc Phong ngồi trong xe cười bất lực: “Cô giúp tôi mà không sợ về bị ông nội giáo huấn sao?” “Tôi không sợ đấy! Hơn nữa, bà nội tôi mới qua đời chưa được ba tháng mà ông đã tìm người phụ nữ khác. Không phải tôi đang giúp anh đâu mà là giúp bà nội tôi!”, Lục Ngữ nói với vẻ tức giận.
Trước đó cô đã được nghe kể hết đầu đuôi sự việc, vì vậy có lẽ đã lựa chọn giúp đỡ Mạc Phong.
“Tốt thật đấy. Đến ông bà nội của tôi trông như thế nào tôi còn không biết…”, Mạc Phong nở nụ cười chua xót.
Không chỉ có ông bà mà đến ngay cả dung mạo của bố mẹ cũng là một sự mơ hồ đối với anh.
Lục Ngữ cũng cúi đầu cười xùy: “Thật không ngờ, anh cũng là một người có nội dung nhỉ. Tôi được bà nuôi từ nhỏ tới lớn. Tôi chẳng có mối quan hệ tốt với ai trong nhà, trừ việc cực kỳ gần gũi bà nội!”
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại. Sau khi hỏng động cơ, số dầu còn lại cũng bị rỉ ra gần hết.
Mạc Phong cử động cánh tay, khẽ thở dài: “Đúng là chạy trời không khỏi nắng. Chúng ta còn cách Nam Đô bao xa nữa?”
“Gần 20km nữa. Đây là khu vực giao nhau giữa Hổ Môn và Nam Đô rồi. Là khu vực không ai quản lý. Bởi vì đây nút giao của bốn tỉnh. Phía đông là tỉnh Tô Giang, phía bắc là các tỉnh duyên hải, phía Nam và Tây nằm sát biên giới Lưỡng Quảng!”, Lục Ngữ chỉ vào những con đường giao nhau và giải thích.
Thật không ngờ đây lại là một nút giao. Hơn nữa cô còn có ý tốt nhắc nhở rằng con đường nhỏ đó có thể thông tới bất kỳ vùng nào của Lưỡng Quảng.
Vùng đất không người quản cũng tức là nếu hôm nay anh chết ở đây thì có lẽ cũng chẳng có ai chịu đi xử lý cái xác của anh.
Một lúc sau, mấy chục chiếc xe đã vây lấy chiếc Porsche của ba người Mạc Phong.
Nói xong Mạc Phong kề con dao bướm vào cổ Lục Ngữ. Con dao sắc bén lướt một đường trên chiếc cổ mềm mại của cô.
Lục Ngữ cảm thấy có thứ gì đó âm ấm chảy ra ở cổ mình. Cô khẽ nhéo lưng anh, ra hiệu anh nên chú ý một chút.
Ngay sao đó cô gào lên với đám người kia: “Lẽ nào các người muốn tôi chết ở đây sao? Mau cút đi!”
Nhưng đám người này không hề dao động, dường như chúng không có ý định lùi lại.
“Các người có ý gì vậy? Lẽ nào không nghe lời của tôi nữa hay sao?”, Lục Ngữ trầm mặt tức giận quát.
Đám người không có dấu hiệu sẽ lùi lại, nhưng tay súng bắn tỉa thì nhảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.