Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 635: Rút súng yểm trợ!
Tư Kiều
28/09/2021
**********
Tên tài xế còn chưa nói hết câu.
Pằng!
Tiếng súng vang lên, một viên đạn xuyên qua kính từ bên ghế tay lái sang ghế tay lái phụ, ghim cả vào hai tên cùng một lúc, hơn nữa đều là xuyên qua thái dương của cả hai.
Vừa rồi chúng còn kêu quang quác như con vịt giờ đã biến thành cái thây ma.
Chiếc xe không có người lái nên đi chậm lại, dần dần dạt vào bên đường khiến mấy chiếc đi theo sau cũng phải giảm tốc.
Trên máy báy, Tần Lam nhìn kính viễn vọng với vẻ sững sờ.
“Không…không thể nào!”
Mặc dù trước đây cô cũng từng chứng khiến khả năng bắn súng thần cấp của Mạc Phong, nhưng lần này cũng vẫn phải hô lên vì kinh ngạc.
Khả năng bắn súng của anh không phải là điều mà một quân nhân bình thường có thể làm được.
“Một phát trúng hai người. Không thể nào! Đạn có thể bay xuyên qua thái dương thì lực bắn phải lớn tới mức nào chứ!”, Tần Lam nhìn anh bằng vẻ không dám tin.
Mạc Phong khẽ mỉm cười: “Nếu đọ súng, chỉ cần khẩu AWM này thì tôi có thể khiêu chiến với tất cả đám đó! Được rồi, tới lúc thực hiện lời hứa của cô rồi đấy!”
“Anh…!”
Tần Lam á khẩu. Bản thân cô cũng là người luyện súng nhiều năm, vậy mà đứng trước Mạc Phong thì kỹ năng thật không đáng xách dép cho anh.
Mặc dù thua nhưng bắt cô gọi là ‘ông xã’ thì đúng là không nói ra được.
Lúc này cô nhìn viên cảnh sát đứng bên cạnh.
Viên cảnh sát lập tức bịt tai lại, vội vàng nói: “Đội trưởng Tần, cô coi tôi là phát rắm nổ đi, tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy hai người!”
Không chỉ vậy, cậu ta còn ra hiệu cho cả phi công đang lái máy bay.
Mạc Phong nhún vai: “Giờ thì sao? Được rồi chứ nhỉ!”
“Ông…ông xã…”, Tần Lam nói lí nhí, nhỏ tới mức chỉ có cô nghe thấy. May mà Mạc Phong có thính lực vượt xa người thường nên nghe được chút chút.
Anh khoanh tay, lắc đầu: “Không được, không nghe thấy gì cả. Cô không thể nói lớn một chút sao, bình thường thấy cô ăn to nói lớn lắm cơ mà, sao giờ lại giống như thục nữ thế!”
Tần Lam bực lắm, thật chỉ muốn đạp gã nãy rơi khỏi máy bay. Đúng là ức hiếp người quá đáng.
Cô ngoắc tay khẽ cười với Mạc Phong: “Anh tới đây!”
“Muốn nói thầm hả! Cũng được!”
Anh bước tới trước mặt Tần Lam, nào ngờ cô kéo tai anh gào lên: “Ông xã…”
Tiếng gào như vang tới tận chín tầng mây xanh, khiến Mạc Phong như muốn rách màng nhĩ.
Lúc này ở dưới mặt đất Diệp Đông Lâm đang ngó xung quanh, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Ai đang gọi ông xã thế nhỉ?”
Mười mấy chiếc trực thăng bắt đầu thả thang dây, Mạc Phong giẫm xuống thang và nhảy xuống.
Nhưng anh không phát hiện ra trong những chiếc Audi còn lại, một nhóm người đã bước ra và rút súng nhắm thẳng vào anh.
“Rút súng yểm trợ!”, Tần Lam kinh hãi hô lên.
Trên mười mấy chiếc trực thăng, tất cả mọi người đều lập tức rút súng chĩa xuống mặt đất.
Cuộc tấn công từ trên cao xuống sẽ bắn chuẩn hơn so với đám người ở dưới bắn lên.
Chẳng mấy chốc họ đã trấn áp được đám người phía dưới. Mạc Phong nhân cơ hội nhảy xuống một cành cây.
Cuộc đọ súng vừa rồi khiến bọn chúng chỉ còn lại một nửa.
Tên tài xế còn chưa nói hết câu.
Pằng!
Tiếng súng vang lên, một viên đạn xuyên qua kính từ bên ghế tay lái sang ghế tay lái phụ, ghim cả vào hai tên cùng một lúc, hơn nữa đều là xuyên qua thái dương của cả hai.
Vừa rồi chúng còn kêu quang quác như con vịt giờ đã biến thành cái thây ma.
Chiếc xe không có người lái nên đi chậm lại, dần dần dạt vào bên đường khiến mấy chiếc đi theo sau cũng phải giảm tốc.
Trên máy báy, Tần Lam nhìn kính viễn vọng với vẻ sững sờ.
“Không…không thể nào!”
Mặc dù trước đây cô cũng từng chứng khiến khả năng bắn súng thần cấp của Mạc Phong, nhưng lần này cũng vẫn phải hô lên vì kinh ngạc.
Khả năng bắn súng của anh không phải là điều mà một quân nhân bình thường có thể làm được.
“Một phát trúng hai người. Không thể nào! Đạn có thể bay xuyên qua thái dương thì lực bắn phải lớn tới mức nào chứ!”, Tần Lam nhìn anh bằng vẻ không dám tin.
Mạc Phong khẽ mỉm cười: “Nếu đọ súng, chỉ cần khẩu AWM này thì tôi có thể khiêu chiến với tất cả đám đó! Được rồi, tới lúc thực hiện lời hứa của cô rồi đấy!”
“Anh…!”
Tần Lam á khẩu. Bản thân cô cũng là người luyện súng nhiều năm, vậy mà đứng trước Mạc Phong thì kỹ năng thật không đáng xách dép cho anh.
Mặc dù thua nhưng bắt cô gọi là ‘ông xã’ thì đúng là không nói ra được.
Lúc này cô nhìn viên cảnh sát đứng bên cạnh.
Viên cảnh sát lập tức bịt tai lại, vội vàng nói: “Đội trưởng Tần, cô coi tôi là phát rắm nổ đi, tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy hai người!”
Không chỉ vậy, cậu ta còn ra hiệu cho cả phi công đang lái máy bay.
Mạc Phong nhún vai: “Giờ thì sao? Được rồi chứ nhỉ!”
“Ông…ông xã…”, Tần Lam nói lí nhí, nhỏ tới mức chỉ có cô nghe thấy. May mà Mạc Phong có thính lực vượt xa người thường nên nghe được chút chút.
Anh khoanh tay, lắc đầu: “Không được, không nghe thấy gì cả. Cô không thể nói lớn một chút sao, bình thường thấy cô ăn to nói lớn lắm cơ mà, sao giờ lại giống như thục nữ thế!”
Tần Lam bực lắm, thật chỉ muốn đạp gã nãy rơi khỏi máy bay. Đúng là ức hiếp người quá đáng.
Cô ngoắc tay khẽ cười với Mạc Phong: “Anh tới đây!”
“Muốn nói thầm hả! Cũng được!”
Anh bước tới trước mặt Tần Lam, nào ngờ cô kéo tai anh gào lên: “Ông xã…”
Tiếng gào như vang tới tận chín tầng mây xanh, khiến Mạc Phong như muốn rách màng nhĩ.
Lúc này ở dưới mặt đất Diệp Đông Lâm đang ngó xung quanh, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Ai đang gọi ông xã thế nhỉ?”
Mười mấy chiếc trực thăng bắt đầu thả thang dây, Mạc Phong giẫm xuống thang và nhảy xuống.
Nhưng anh không phát hiện ra trong những chiếc Audi còn lại, một nhóm người đã bước ra và rút súng nhắm thẳng vào anh.
“Rút súng yểm trợ!”, Tần Lam kinh hãi hô lên.
Trên mười mấy chiếc trực thăng, tất cả mọi người đều lập tức rút súng chĩa xuống mặt đất.
Cuộc tấn công từ trên cao xuống sẽ bắn chuẩn hơn so với đám người ở dưới bắn lên.
Chẳng mấy chốc họ đã trấn áp được đám người phía dưới. Mạc Phong nhân cơ hội nhảy xuống một cành cây.
Cuộc đọ súng vừa rồi khiến bọn chúng chỉ còn lại một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.