Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 195: Sinh đủ một đội bóng
Tư Kiều
22/07/2021
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Chẳng ai có thể sống hết thảy theo ý mình.
Ở cái tuổi này thì ông cụ Trần cũng chẳng còn cần theo đuổi danh lợi nữa, chỉ hi vọng đám thế hệ sau có thể chung sống hòa thuận, nhà nhà hưng thịnh.
Trước giờ Mục Thu Nghi luôn bị yếu thế nên tất cả đều bài xích cô. Nhất là sau khi bố mẹ cô qua đời thì đám chú bác trong nhà lại càng quá đáng hơn.
Ăn uống xong, ông cụ Trần đích thân gọi Mạc Phong vào thư phòng của mình.
“Chuyện của hai đứa ông không quan tâm cũng không ngăn cản nhưng Mạc Phong nghe này! Nếu cháu dám bát nạt con bé thì ông sẽ không tha đâu! Dù cháu có tài giỏi cỡ nào thì ông cũng sẽ không bỏ qua!”, ông cụ Trần đứng trong phòng nói với vẻ nghiêm túc.
Mạc Phong cúi đầu khẽ cười: “Ông nói gì vậy, cô ấy không bắt nạt cháu là cháu đã phải cảm ơn trời đất rồi ấy ạ!”
Lúc này trước cửa lâm viên.
Mục Thu Nghi cứ đi đi lại lại bên ngoài.
“Trời tối cả rồi, ông ngoại nói gì với cha nội đó không biết?”, cô khoanh tay lầm bầm.
Khi cô đang định lấy điện thoại ra thì một bóng hình bước tới.
Mạc Phong ngoác miệng cười đê tiện: “Bà xã, đợi lâu lắm hả?”
“Hừ, còn lâu! Anh nói chuyện gì với ông đấy?”, Mục Thu Nghi hỏi với vẻ nghi ngờ!
Lúc này anh lấy từ trong túi ra một bức hình, đó chính là hình Mục Thu Nghi lúc nhỏ.
“Ông ngoại cho anh này! Nhưng nói thật là hồi nhỏ em xinh thật đấy!”, Mạc Phong nhướn mày với vẻ bỉ ổi.
Cô giựt lấy bức hình, đây là ảnh chụp năm cô lên ba. Thật không ngờ ông lại cho Mạc Phong bức ảnh hồi nhỏ của cô!
“Lẽ nào bây giờ thì không đẹp sao?”
Mạc Phong ôm cô vào lòng như ôm công chúa: “Đều đẹp, chỉ có điều hồi nhỏ là công chúa còn bây giờ là nữ hoàng của anh!”
Mục Thu Nghi sững sờ khi bỗng nhiên được ôm.
“Làm gì thế, người khác nhìn thấy bây giờ! Mau thả tôi ra! Có nghe thấy không, tôi nó là buông tôi ra!”, Mục Thu Nghi quát nhỏ.
Nhưng cô càng giãy giụa thì Mạc Phong càng ôm chặt hơn.
“Ngày mai là tròn một tháng hẹn hò, em để anh ôm một chút mà!”
Lời vừa nói ra khiến Mục Thu Nghi đột nhiên khựng lại, và nằm yên trong vòng tay anh như một đứa trẻ.
Tâm trạng cô vốn đang khá tốt nhưng khi nghe Mạc Phong nói vậy thì bỗng cảm thấy căng thẳng.
Cô cũng không biết phải nói thế nào, muốn Mạc Phong ở lại nhưng lại ngại nói ra.
Lúc này trong tầng ba của biệt thự.
Ông cụ Trần đang nhìn hai người từ ô cửa sổ.
“Trẻ tuổi thật tốt biết bao…”
Trên đường về, hai người ngồi trong xe không nói một lời nào. Mạc Phong bình thường hay thao thao bất tuyệt thì giờ cũng chìm vào im lặng.
“Thời gian trôi nhanh thật! Thoáng chốc đã một tháng rồi!”, Mục Thu Nghi vừa lái xe vừa khẽ cười.
Mạc Phong gãi đầu cười khổ: “Đúng vậy! Lúc mới tới em suốt ngày nói anh khốn nạn, vô liêm sỉ, mặt dày các thứ!”
“Giờ anh cũng có tốt hơn chút nào đâu! Vẫn là kẻ mặt dày!”, cô tức giận nghiến răng.
Mặc dù đôi khi Mục Thu Nghi vẫn chửi anh là đồ khốn nạn hay đồ mặt dày nhưng giờ không còn giống lúc mới đầu nữa.
“Tôi tưởng anh sẽ khác những người đàn ông khác! Xem ra đều giống nhau cả! Chẳng có chút ý chí gì!”
Mục Thu Nghi cảm thấy thiệt thòi khi nói vậy. Bình thường EQ của tên này khá lắm, sao giờ tự dưng chẳng khác gì khúc gỗ vậy!
Sao giờ da mặt anh ta lại mỏng thế chứ?
Mạc Phong khoanh tay khẽ cười: “Em nhầm rồi, con người anh chẳng có ưu điểm gì ngoài có ý chí!”
“Vậy tại sao không theo đuổi được trong một tháng thì anh đã muốn từ bỏ rồi!”, Mục Thu Nghi lạnh mặt.
Anh ngồi thẳng người với vẻ ngạc nhiên: “Ý em là gì?”
“Mặc dù anh không thể khiến tôi yêu anh trong vòng một tháng nhưng anh vẫn khá hơn mấy người đàn ông trước một tí tẹo! Tôi định cho anh thêm cơ hội, gia hạn thêm cho anh! Bây giờ là tháng bảy, nếu như tới sang năm anh vẫn không thể khiến tôi yêu anh thì hôn ước tự động hủy bỏ! Chứng tỏ chúng ta thật sự không có duyên phận!”
Mạc Phong nhướn mày cười quỷ dị: “Chuyện này mà cũng có thể gia hạn sao?”
“Không chịu thì thôi! Đàn ông toàn là đầu heo! Hừ!”, Mục Thu Nghi hừ một tiếng.
Dáng vẻ kiêu căng này, nếu không phải cô đang lái xe thì Mạc Phong đã lao tới hôn môi cô rồi!
“Chịu! Đương nhiên là chịu rồi! Nhưng em phải suy nghĩ kỹ đấy, đâm lao phải theo lao đó!’, Mạc Phong cười đểu.
“Một năm nữa mà không có được em thì anh sẽ lên núi làm hòa thượng!”
Phụt…
Mục Thu Nghi phụt cười: “Vậy anh đi hẹn trước với chùa Bạch Mã đi, ngày này năm sau là có thể tới đó được rồi đấy!”
“Em tự tin là sẽ không rung động trước anh sao? Cho anh một năm cơ mà, có khi giờ này sang năm lại thành mẹ rồi cũng nên!”, Mạc Phong cười hềnh hệch, dường như đang tự huyễn ra hình ảnh nào đó.
“Biến…”
Cô trợn ngược mắt, quả nhiên không thể đối tốt được, cứ cho chút ánh sáng lại tự động tỏa nắng thế này.
“Anh…Điều anh nói lúc ăn cơm là thật sao?”, một lúc sau Mục Thu Nghi quay qua khẽ hỏi.
Mạc Phong tỏ vẻ nghi ngờ: “Lúc tối anh nói nhiều như vậy, em hỏi câu nào?”
“Thì là..Sau này có con sẽ mang họ Trần…Nếu anh quên thì coi như tôi không nói nhé!”, Mục Thu Nghi vội vàng bào chữa như sợ gã này sẽ nắm được thóp.
Anh nhún vai:”Đương nhiên là thật rồi, không phải anh đã nói rồi sao, đưa thứ nhất có thể cho mang họ Trần, dù sao thì có phải chúng ta chỉ sinh một đứa đâu! Nếu đứa đầu không phải là con trai thì sinh tiếp, sinh cho tới khi nào ra một thằng họ Trần thì thôi.
Mục Thu Nghi phanh gấp, Mạc Phong đập mặt vào kính chắn gió.
Cô nhéo mạnh vào eo của gã này: “Sinh liên tục, anh coi tôi là gì vậy!”
“Đương nhiên coi em là vợ rồi, chứ không em tưởng là gì, lợn sề chắc?”
Người ta thì sinh càng ít càng tốt, còn cha nội này định sinh một đôi bóng à?
Mục Thu Nghi trừng mắt: “Này! Tôi không sinh cho anh đâu! Mơ đi!”
“Với điều kiện của chúng ta thì sinh tám đứa, mười đứa đâu thành vấn đề. Một đứa họ Trần cũng chẳng sao! Anh cũng biết em đang lo lắng điều gì, anh ủng hộ em vô điều kiện!”, Mạc Phong nói nửa đùa nửa thật.
Cô quay qua cười với vẻ nghi ngờ: “Đừng làm ra vẻ hiểu tôi, tôi đang lo lắng điều gì nào?”
Ở cái tuổi này thì ông cụ Trần cũng chẳng còn cần theo đuổi danh lợi nữa, chỉ hi vọng đám thế hệ sau có thể chung sống hòa thuận, nhà nhà hưng thịnh.
Trước giờ Mục Thu Nghi luôn bị yếu thế nên tất cả đều bài xích cô. Nhất là sau khi bố mẹ cô qua đời thì đám chú bác trong nhà lại càng quá đáng hơn.
Ăn uống xong, ông cụ Trần đích thân gọi Mạc Phong vào thư phòng của mình.
“Chuyện của hai đứa ông không quan tâm cũng không ngăn cản nhưng Mạc Phong nghe này! Nếu cháu dám bát nạt con bé thì ông sẽ không tha đâu! Dù cháu có tài giỏi cỡ nào thì ông cũng sẽ không bỏ qua!”, ông cụ Trần đứng trong phòng nói với vẻ nghiêm túc.
Mạc Phong cúi đầu khẽ cười: “Ông nói gì vậy, cô ấy không bắt nạt cháu là cháu đã phải cảm ơn trời đất rồi ấy ạ!”
Lúc này trước cửa lâm viên.
Mục Thu Nghi cứ đi đi lại lại bên ngoài.
“Trời tối cả rồi, ông ngoại nói gì với cha nội đó không biết?”, cô khoanh tay lầm bầm.
Khi cô đang định lấy điện thoại ra thì một bóng hình bước tới.
Mạc Phong ngoác miệng cười đê tiện: “Bà xã, đợi lâu lắm hả?”
“Hừ, còn lâu! Anh nói chuyện gì với ông đấy?”, Mục Thu Nghi hỏi với vẻ nghi ngờ!
Lúc này anh lấy từ trong túi ra một bức hình, đó chính là hình Mục Thu Nghi lúc nhỏ.
“Ông ngoại cho anh này! Nhưng nói thật là hồi nhỏ em xinh thật đấy!”, Mạc Phong nhướn mày với vẻ bỉ ổi.
Cô giựt lấy bức hình, đây là ảnh chụp năm cô lên ba. Thật không ngờ ông lại cho Mạc Phong bức ảnh hồi nhỏ của cô!
“Lẽ nào bây giờ thì không đẹp sao?”
Mạc Phong ôm cô vào lòng như ôm công chúa: “Đều đẹp, chỉ có điều hồi nhỏ là công chúa còn bây giờ là nữ hoàng của anh!”
Mục Thu Nghi sững sờ khi bỗng nhiên được ôm.
“Làm gì thế, người khác nhìn thấy bây giờ! Mau thả tôi ra! Có nghe thấy không, tôi nó là buông tôi ra!”, Mục Thu Nghi quát nhỏ.
Nhưng cô càng giãy giụa thì Mạc Phong càng ôm chặt hơn.
“Ngày mai là tròn một tháng hẹn hò, em để anh ôm một chút mà!”
Lời vừa nói ra khiến Mục Thu Nghi đột nhiên khựng lại, và nằm yên trong vòng tay anh như một đứa trẻ.
Tâm trạng cô vốn đang khá tốt nhưng khi nghe Mạc Phong nói vậy thì bỗng cảm thấy căng thẳng.
Cô cũng không biết phải nói thế nào, muốn Mạc Phong ở lại nhưng lại ngại nói ra.
Lúc này trong tầng ba của biệt thự.
Ông cụ Trần đang nhìn hai người từ ô cửa sổ.
“Trẻ tuổi thật tốt biết bao…”
Trên đường về, hai người ngồi trong xe không nói một lời nào. Mạc Phong bình thường hay thao thao bất tuyệt thì giờ cũng chìm vào im lặng.
“Thời gian trôi nhanh thật! Thoáng chốc đã một tháng rồi!”, Mục Thu Nghi vừa lái xe vừa khẽ cười.
Mạc Phong gãi đầu cười khổ: “Đúng vậy! Lúc mới tới em suốt ngày nói anh khốn nạn, vô liêm sỉ, mặt dày các thứ!”
“Giờ anh cũng có tốt hơn chút nào đâu! Vẫn là kẻ mặt dày!”, cô tức giận nghiến răng.
Mặc dù đôi khi Mục Thu Nghi vẫn chửi anh là đồ khốn nạn hay đồ mặt dày nhưng giờ không còn giống lúc mới đầu nữa.
“Tôi tưởng anh sẽ khác những người đàn ông khác! Xem ra đều giống nhau cả! Chẳng có chút ý chí gì!”
Mục Thu Nghi cảm thấy thiệt thòi khi nói vậy. Bình thường EQ của tên này khá lắm, sao giờ tự dưng chẳng khác gì khúc gỗ vậy!
Sao giờ da mặt anh ta lại mỏng thế chứ?
Mạc Phong khoanh tay khẽ cười: “Em nhầm rồi, con người anh chẳng có ưu điểm gì ngoài có ý chí!”
“Vậy tại sao không theo đuổi được trong một tháng thì anh đã muốn từ bỏ rồi!”, Mục Thu Nghi lạnh mặt.
Anh ngồi thẳng người với vẻ ngạc nhiên: “Ý em là gì?”
“Mặc dù anh không thể khiến tôi yêu anh trong vòng một tháng nhưng anh vẫn khá hơn mấy người đàn ông trước một tí tẹo! Tôi định cho anh thêm cơ hội, gia hạn thêm cho anh! Bây giờ là tháng bảy, nếu như tới sang năm anh vẫn không thể khiến tôi yêu anh thì hôn ước tự động hủy bỏ! Chứng tỏ chúng ta thật sự không có duyên phận!”
Mạc Phong nhướn mày cười quỷ dị: “Chuyện này mà cũng có thể gia hạn sao?”
“Không chịu thì thôi! Đàn ông toàn là đầu heo! Hừ!”, Mục Thu Nghi hừ một tiếng.
Dáng vẻ kiêu căng này, nếu không phải cô đang lái xe thì Mạc Phong đã lao tới hôn môi cô rồi!
“Chịu! Đương nhiên là chịu rồi! Nhưng em phải suy nghĩ kỹ đấy, đâm lao phải theo lao đó!’, Mạc Phong cười đểu.
“Một năm nữa mà không có được em thì anh sẽ lên núi làm hòa thượng!”
Phụt…
Mục Thu Nghi phụt cười: “Vậy anh đi hẹn trước với chùa Bạch Mã đi, ngày này năm sau là có thể tới đó được rồi đấy!”
“Em tự tin là sẽ không rung động trước anh sao? Cho anh một năm cơ mà, có khi giờ này sang năm lại thành mẹ rồi cũng nên!”, Mạc Phong cười hềnh hệch, dường như đang tự huyễn ra hình ảnh nào đó.
“Biến…”
Cô trợn ngược mắt, quả nhiên không thể đối tốt được, cứ cho chút ánh sáng lại tự động tỏa nắng thế này.
“Anh…Điều anh nói lúc ăn cơm là thật sao?”, một lúc sau Mục Thu Nghi quay qua khẽ hỏi.
Mạc Phong tỏ vẻ nghi ngờ: “Lúc tối anh nói nhiều như vậy, em hỏi câu nào?”
“Thì là..Sau này có con sẽ mang họ Trần…Nếu anh quên thì coi như tôi không nói nhé!”, Mục Thu Nghi vội vàng bào chữa như sợ gã này sẽ nắm được thóp.
Anh nhún vai:”Đương nhiên là thật rồi, không phải anh đã nói rồi sao, đưa thứ nhất có thể cho mang họ Trần, dù sao thì có phải chúng ta chỉ sinh một đứa đâu! Nếu đứa đầu không phải là con trai thì sinh tiếp, sinh cho tới khi nào ra một thằng họ Trần thì thôi.
Mục Thu Nghi phanh gấp, Mạc Phong đập mặt vào kính chắn gió.
Cô nhéo mạnh vào eo của gã này: “Sinh liên tục, anh coi tôi là gì vậy!”
“Đương nhiên coi em là vợ rồi, chứ không em tưởng là gì, lợn sề chắc?”
Người ta thì sinh càng ít càng tốt, còn cha nội này định sinh một đôi bóng à?
Mục Thu Nghi trừng mắt: “Này! Tôi không sinh cho anh đâu! Mơ đi!”
“Với điều kiện của chúng ta thì sinh tám đứa, mười đứa đâu thành vấn đề. Một đứa họ Trần cũng chẳng sao! Anh cũng biết em đang lo lắng điều gì, anh ủng hộ em vô điều kiện!”, Mạc Phong nói nửa đùa nửa thật.
Cô quay qua cười với vẻ nghi ngờ: “Đừng làm ra vẻ hiểu tôi, tôi đang lo lắng điều gì nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.