Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 199: Tao bắt mày phải đền mạng vì đã đánh anh em của tao
Tư Kiều
22/07/2021
Hai cô gái cũng không để tâm đến lời nói của Mạc Phong mà chỉ cặm cụi ăn bánh.
“Phải rồi, ngày mai là đến hạn một tháng rồi, hai người xử lý thế nào đấy?”, Tống Thi Vũ như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi.
Mục Thu Nghi lườm cô ấy với vẻ đầy ngượng ngùng và nói: "Thi Vũ, cậu không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói hả?”
"Vậy cậu nói cho mình biết cái gì nên nói nào?”
"Không nên nói cái gì hết!”
Mạc Phong lén cười: "Vợ tôi gia hạn với tôi rồi, nếu như một năm không tán đổ được cô ấy thì phải ngoan ngoãn dọn khỏi đây”.
"Nhớ kỹ lời anh nói đó, tôi đây đã cho anh cơ hội rồi, sau một năm nữa tôi sẽ khiến anh thua tâm phục khẩu phục! Thời gian một tháng anh nói là ngắn quá, anh thua không cam tâm, vậy tôi sẽ cho anh thời gian dài hơn một chút!”, Mục Thu Nghi khịt mũi nói với vẻ nũng nịu.
Anh nhún vai mỉm cười: “Em yên tâm, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy! Đến lúc đó không cần em đuổi anh cũng sẽ tự rời khỏi đây!”
Tống Thi Vũ đang bên cạnh cười đểu, cứ như thể đã nhìn rõ được âm mưu bên trong.
“Ây da, Thi Vũ, cậu không được cười!”, Mục Thu Nghi đưa cho cô ấy một miếng bánh khác.
Sau khi ăn xong, hai người lên xe ô tô phóng đi, chỉ còn lại một mình Mạc Phong đi tàu điện ngầm.
Tám giờ sáng.
Mạc Phong vừa chạy vừa nhìn đồng hồ và lẩm bẩm: “Chết rồi chết rồi, lại đến muộn nữa rồi!”
Một tháng ba mươi ngày, anh đến muộn mất hai mươi tám ngày.
Nếu đổi sang công ty khác, chắc anh đã bị đuổi từ lâu rồi.
Anh thở hổn hển chạy về phòng bảo vệ.
“Chào buổi sáng!”, câu nói đầu tiên của Mạc Phong khi mở cửa ra.
Mọi người lần lượt ngẩng đầu chào hỏi.
"Ô, anh Mạc, sáng sớm mà anh đã chạy đi làm, tinh thần quá nhỉ!”
"Em thấy tổng giám đốc đến công ty lâu lắm rồi, sao giờ anh mới tới?”
"Anh Mạc đã trở thành người chuyên đến muộn rồi. Có điều bộ phận hành chính do sếp An phụ trách, cho dù mười hai giờ anh mới đến, người ta cũng không trừ lương của anh đâu!”
Nhóm người cười vang.
Mạc Phong nhấp một ngụm nước: "Xéo ngay xéo ngay, cần làm gì thì làm đi! Phải rồi, sao Tiểu Hải cũng đến muộn vậy? Xin nghỉ à?”
"Ai biết được, không phải cậu ấy lúc nào cũng theo sau anh sao? Ngay cả anh Mạc còn không rõ thì tụi em càng không biết rồi!”, Vương Bưu sang tay mỉm cười nói.
Tuy là đội trưởng đội bảo vệ, nhưng gã thật sự không dám quản hai người Giang Tiểu Hải và Mạc Phong, mà cũng không quản nổi!
“Lạ nhỉ, Tiểu Hải chưa bao giờ đến muộn!”, Mạc Phong gãi đầu bối rối nói.
Tính cách của Giang Tiểu Hải cũng giống anh, rất để ý về mặt thời gian. Lâu như vậy rồi mà cậu ấy cũng không thông báo gì cả, cho dù muốn xin nghỉ ốm thì cũng nên gọi điện báo trước chứ.
Đúng lúc Mạc Phong đang cảm thấy khó hiểu, điện thoại trong túi anh vang lên.
Anh móc điện thoại ra và bấm nghe: "Triệu Khải, sao vậy? Sáng sớm không lo chuyện quán ăn mà làm gì đấy
?”
"Đội trưởng! Xảy ra chuyện rồi!”, Triệu Khải bên kia điện thoại kêu lên.
Vẻ mặt Mạc Phong thay đổi tức thì: "Xảy ra chuyện gì rồi? Tổ chức châu Âu lại đánh tới rồi à?”
"Không! Là Tiểu Hải xảy ra chuyện rồi. Giờ em không nói rõ với anh ngay được, anh đến Bệnh viện Nhân dân thành phố Giang Hải đi đã!”
Mạc Phong cúp điện thoại rồi quay đầu nhìn Vương Bưu nói: "Xin nghỉ phép giúp anh! Anh có việc phải ra ngoài một chuyến!”
"Này? Anh Mạc, nếu lát nữa tổng giám đốc hỏi thì em nên nói nguyên nhân gì đây?”
"Chú nói đại lý do nào đó, cứ nói là anh đi tán gái rồi!”
Nói xong Mạc Phong lao ra cửa với tốc độ kinh khủng.
Nếu như đi tham gia Thế vận hội, có lẽ Bolt sẽ không có cơ hội biểu diễn, kỷ lục hơn một trăm mét tám giây có thể bị phá vỡ trong tích tắc!
Vương Bưu sững sờ mất hai ba giây, Mạc Phong đã không còn ở đó nữa.
"Những người ngầu lòi lúc nào cũng đi lại vội vã như vậy sao?”
Rinh rinh rinh...
Điện thoại cố định trong văn phòng đổ chuông.
Gã vội quay người lại và lon ton trả lời điện thoại: “Alo? Tôi là đội trưởng đội bảo vệ Vương Bưu đây”.
"Tên đó đã đi làm chưa?”
Vương Bưu nghe thấy giọng nói này, lập tức phấn chấn hẳn lên: “Tổng giám đốc! Anh Mạc đến…đến thì đến rồi, chỉ là…”
Vừa rồi gã mới nói tổng giám đốc tìm Mạc Phong thì xử lý thế nào, kết quả là điện thoại đến ngay tức thì.
Mục Thu Nghi lạnh lùng thấp giọng nói: "Chỉ là cái gì?”
"Chỉ là anh ấy lại ra ngoài rồi..."
"Đang giờ làm việc lại chạy ra ngoài làm gì?”
"Tán gái ạ…”
Rầm…
Bên kia cúp điện thoại ngay, hơn nữa là kiểu cúp điện thoại mang đầy sự oán hận.
Vương Bưu cười nhạt nói: "Anh Mạc, là anh bảo em nói như vậy đấy nhé, đừng có trách em…”
Gã không hiểu rằng cho dù là thực sự ra ngoài tán gái thì cũng phải giúp người ta che giấu. Dù sao những người phụ nữ này đều là những sinh vật nhạy cảm, tính chiếm hữu còn mạnh hơn cả nam giới!
Trước mặt tổng giám đốc lại nói là ra ngoài cua gái, phen này về nhà chắc là lại ‘gia pháp chờ sẵn’ rồi đây.
Bệnh viện Nhân dân Giang Hải.
Ngay khi bước vào, Mạc Phong liền lao vào phòng cấp cứu.
“Tình hình thế nào?”, sau khi vào cửa anh liền thấp giọng hỏi.
Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên lập tức từ trên giường đứng lên.
Nằm trên giường bệnh là một người đàn ông đang quấn đầy băng, trên người dường như chỉ có trái tim còn đang đập.
"Đây là... Tiểu Hải?”
Tuy rằng Giang Tiểu Hải không phải là cao thủ gì, nhưng khả năng tự bảo vệ bản thân vẫn không thành vấn đề.
Cậu ấy vẫn đối phó được với ba hoặc năm người gì đó.
Làm sao lại bị đánh đập thành ra như thế này!
Triệu Khải đưa cho anh chiếc điện thoại của Giang Tiểu Hải: “Đội trưởng, trong này có một đoạn video…Anh…có muốn xem qua không?”
Mạc Phong giật lấy điện thoại.
Khi nhấp vào video, anh nghe thấy một người đàn ông đang cười điên cuồng.
“Giọng nói này là… Châu Phi?”, anh lập tức thấp giọng nói, giọng nói này quá huênh hoang. Nếu nhà không có ‘mỏ’, căn bản không dám cười điệu cười như vậy.
Trong video, hàng chục người vây quanh Giang Tiểu Hải và bắt đầu đánh nhau, cho đến khi cậu ấy kiệt sức, nhóm người này mới tóm được cậu ấy.
"Đánh nhau giỏi lắm phải không? Tao phế bỏ đôi tay này của mày, để xem sau này mày còn đánh đấm thế nào!”, Châu Phi rống lên trong video.
Anh ta dùng búa đập từng ngón tay của Giang Tiểu Hải.
Mạc Phong không chịu được nữa, vội vàng tắt máy.
Trương Hiểu Thiên đấm vào bàn và tức giận nói: "Nghe nói hôm qua Tiểu Hải đi tìm bạn gái, nhưng anh ấy đã bị một người đàn ông giàu có mang cô bạn gái đi mất. Sau đó anh ấy cũng đi theo, lúc báo cho chúng em đến nơi thì đã thành ra như thế này rồi!”
"Bác sĩ nói rằng trên người Tiểu Hải có hơn năm mươi chỗ bị gãy xương kiểu bị vỡ vụn, đại não không được tỉnh táo nữa. Cũng không biết là cả đời này có thể tỉnh lại được nữa không!”, Triệu Khải nói với vẻ mặt đầy xót thương.
Mạc Phong nắm chặt tay: "Châu Phi! Mày dám đánh anh em của tao! Tao sẽ khiến mày phải trả giá bằng tính mạng!”
Nói xong anh quay người bước ra ngoài cửa.
"Đội trưởng!”
Triệu Khải cũng vội vàng tiến lên: “Cho em đi cùng với! Tiểu Hải cũng là anh em của chúng em, anh ấy bị đánh thành ra như thế, trong lòng chúng em cũng rất khó chịu!”
"Phải đó, đội trưởng mang chúng em theo với!”, Trương Hiểu Thiên cũng vội vàng nói.
“Phải rồi, ngày mai là đến hạn một tháng rồi, hai người xử lý thế nào đấy?”, Tống Thi Vũ như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi.
Mục Thu Nghi lườm cô ấy với vẻ đầy ngượng ngùng và nói: "Thi Vũ, cậu không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói hả?”
"Vậy cậu nói cho mình biết cái gì nên nói nào?”
"Không nên nói cái gì hết!”
Mạc Phong lén cười: "Vợ tôi gia hạn với tôi rồi, nếu như một năm không tán đổ được cô ấy thì phải ngoan ngoãn dọn khỏi đây”.
"Nhớ kỹ lời anh nói đó, tôi đây đã cho anh cơ hội rồi, sau một năm nữa tôi sẽ khiến anh thua tâm phục khẩu phục! Thời gian một tháng anh nói là ngắn quá, anh thua không cam tâm, vậy tôi sẽ cho anh thời gian dài hơn một chút!”, Mục Thu Nghi khịt mũi nói với vẻ nũng nịu.
Anh nhún vai mỉm cười: “Em yên tâm, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy! Đến lúc đó không cần em đuổi anh cũng sẽ tự rời khỏi đây!”
Tống Thi Vũ đang bên cạnh cười đểu, cứ như thể đã nhìn rõ được âm mưu bên trong.
“Ây da, Thi Vũ, cậu không được cười!”, Mục Thu Nghi đưa cho cô ấy một miếng bánh khác.
Sau khi ăn xong, hai người lên xe ô tô phóng đi, chỉ còn lại một mình Mạc Phong đi tàu điện ngầm.
Tám giờ sáng.
Mạc Phong vừa chạy vừa nhìn đồng hồ và lẩm bẩm: “Chết rồi chết rồi, lại đến muộn nữa rồi!”
Một tháng ba mươi ngày, anh đến muộn mất hai mươi tám ngày.
Nếu đổi sang công ty khác, chắc anh đã bị đuổi từ lâu rồi.
Anh thở hổn hển chạy về phòng bảo vệ.
“Chào buổi sáng!”, câu nói đầu tiên của Mạc Phong khi mở cửa ra.
Mọi người lần lượt ngẩng đầu chào hỏi.
"Ô, anh Mạc, sáng sớm mà anh đã chạy đi làm, tinh thần quá nhỉ!”
"Em thấy tổng giám đốc đến công ty lâu lắm rồi, sao giờ anh mới tới?”
"Anh Mạc đã trở thành người chuyên đến muộn rồi. Có điều bộ phận hành chính do sếp An phụ trách, cho dù mười hai giờ anh mới đến, người ta cũng không trừ lương của anh đâu!”
Nhóm người cười vang.
Mạc Phong nhấp một ngụm nước: "Xéo ngay xéo ngay, cần làm gì thì làm đi! Phải rồi, sao Tiểu Hải cũng đến muộn vậy? Xin nghỉ à?”
"Ai biết được, không phải cậu ấy lúc nào cũng theo sau anh sao? Ngay cả anh Mạc còn không rõ thì tụi em càng không biết rồi!”, Vương Bưu sang tay mỉm cười nói.
Tuy là đội trưởng đội bảo vệ, nhưng gã thật sự không dám quản hai người Giang Tiểu Hải và Mạc Phong, mà cũng không quản nổi!
“Lạ nhỉ, Tiểu Hải chưa bao giờ đến muộn!”, Mạc Phong gãi đầu bối rối nói.
Tính cách của Giang Tiểu Hải cũng giống anh, rất để ý về mặt thời gian. Lâu như vậy rồi mà cậu ấy cũng không thông báo gì cả, cho dù muốn xin nghỉ ốm thì cũng nên gọi điện báo trước chứ.
Đúng lúc Mạc Phong đang cảm thấy khó hiểu, điện thoại trong túi anh vang lên.
Anh móc điện thoại ra và bấm nghe: "Triệu Khải, sao vậy? Sáng sớm không lo chuyện quán ăn mà làm gì đấy
?”
"Đội trưởng! Xảy ra chuyện rồi!”, Triệu Khải bên kia điện thoại kêu lên.
Vẻ mặt Mạc Phong thay đổi tức thì: "Xảy ra chuyện gì rồi? Tổ chức châu Âu lại đánh tới rồi à?”
"Không! Là Tiểu Hải xảy ra chuyện rồi. Giờ em không nói rõ với anh ngay được, anh đến Bệnh viện Nhân dân thành phố Giang Hải đi đã!”
Mạc Phong cúp điện thoại rồi quay đầu nhìn Vương Bưu nói: "Xin nghỉ phép giúp anh! Anh có việc phải ra ngoài một chuyến!”
"Này? Anh Mạc, nếu lát nữa tổng giám đốc hỏi thì em nên nói nguyên nhân gì đây?”
"Chú nói đại lý do nào đó, cứ nói là anh đi tán gái rồi!”
Nói xong Mạc Phong lao ra cửa với tốc độ kinh khủng.
Nếu như đi tham gia Thế vận hội, có lẽ Bolt sẽ không có cơ hội biểu diễn, kỷ lục hơn một trăm mét tám giây có thể bị phá vỡ trong tích tắc!
Vương Bưu sững sờ mất hai ba giây, Mạc Phong đã không còn ở đó nữa.
"Những người ngầu lòi lúc nào cũng đi lại vội vã như vậy sao?”
Rinh rinh rinh...
Điện thoại cố định trong văn phòng đổ chuông.
Gã vội quay người lại và lon ton trả lời điện thoại: “Alo? Tôi là đội trưởng đội bảo vệ Vương Bưu đây”.
"Tên đó đã đi làm chưa?”
Vương Bưu nghe thấy giọng nói này, lập tức phấn chấn hẳn lên: “Tổng giám đốc! Anh Mạc đến…đến thì đến rồi, chỉ là…”
Vừa rồi gã mới nói tổng giám đốc tìm Mạc Phong thì xử lý thế nào, kết quả là điện thoại đến ngay tức thì.
Mục Thu Nghi lạnh lùng thấp giọng nói: "Chỉ là cái gì?”
"Chỉ là anh ấy lại ra ngoài rồi..."
"Đang giờ làm việc lại chạy ra ngoài làm gì?”
"Tán gái ạ…”
Rầm…
Bên kia cúp điện thoại ngay, hơn nữa là kiểu cúp điện thoại mang đầy sự oán hận.
Vương Bưu cười nhạt nói: "Anh Mạc, là anh bảo em nói như vậy đấy nhé, đừng có trách em…”
Gã không hiểu rằng cho dù là thực sự ra ngoài tán gái thì cũng phải giúp người ta che giấu. Dù sao những người phụ nữ này đều là những sinh vật nhạy cảm, tính chiếm hữu còn mạnh hơn cả nam giới!
Trước mặt tổng giám đốc lại nói là ra ngoài cua gái, phen này về nhà chắc là lại ‘gia pháp chờ sẵn’ rồi đây.
Bệnh viện Nhân dân Giang Hải.
Ngay khi bước vào, Mạc Phong liền lao vào phòng cấp cứu.
“Tình hình thế nào?”, sau khi vào cửa anh liền thấp giọng hỏi.
Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên lập tức từ trên giường đứng lên.
Nằm trên giường bệnh là một người đàn ông đang quấn đầy băng, trên người dường như chỉ có trái tim còn đang đập.
"Đây là... Tiểu Hải?”
Tuy rằng Giang Tiểu Hải không phải là cao thủ gì, nhưng khả năng tự bảo vệ bản thân vẫn không thành vấn đề.
Cậu ấy vẫn đối phó được với ba hoặc năm người gì đó.
Làm sao lại bị đánh đập thành ra như thế này!
Triệu Khải đưa cho anh chiếc điện thoại của Giang Tiểu Hải: “Đội trưởng, trong này có một đoạn video…Anh…có muốn xem qua không?”
Mạc Phong giật lấy điện thoại.
Khi nhấp vào video, anh nghe thấy một người đàn ông đang cười điên cuồng.
“Giọng nói này là… Châu Phi?”, anh lập tức thấp giọng nói, giọng nói này quá huênh hoang. Nếu nhà không có ‘mỏ’, căn bản không dám cười điệu cười như vậy.
Trong video, hàng chục người vây quanh Giang Tiểu Hải và bắt đầu đánh nhau, cho đến khi cậu ấy kiệt sức, nhóm người này mới tóm được cậu ấy.
"Đánh nhau giỏi lắm phải không? Tao phế bỏ đôi tay này của mày, để xem sau này mày còn đánh đấm thế nào!”, Châu Phi rống lên trong video.
Anh ta dùng búa đập từng ngón tay của Giang Tiểu Hải.
Mạc Phong không chịu được nữa, vội vàng tắt máy.
Trương Hiểu Thiên đấm vào bàn và tức giận nói: "Nghe nói hôm qua Tiểu Hải đi tìm bạn gái, nhưng anh ấy đã bị một người đàn ông giàu có mang cô bạn gái đi mất. Sau đó anh ấy cũng đi theo, lúc báo cho chúng em đến nơi thì đã thành ra như thế này rồi!”
"Bác sĩ nói rằng trên người Tiểu Hải có hơn năm mươi chỗ bị gãy xương kiểu bị vỡ vụn, đại não không được tỉnh táo nữa. Cũng không biết là cả đời này có thể tỉnh lại được nữa không!”, Triệu Khải nói với vẻ mặt đầy xót thương.
Mạc Phong nắm chặt tay: "Châu Phi! Mày dám đánh anh em của tao! Tao sẽ khiến mày phải trả giá bằng tính mạng!”
Nói xong anh quay người bước ra ngoài cửa.
"Đội trưởng!”
Triệu Khải cũng vội vàng tiến lên: “Cho em đi cùng với! Tiểu Hải cũng là anh em của chúng em, anh ấy bị đánh thành ra như thế, trong lòng chúng em cũng rất khó chịu!”
"Phải đó, đội trưởng mang chúng em theo với!”, Trương Hiểu Thiên cũng vội vàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.