Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Chương 336: Tiến về huyện An Dương
Tư Kiều
16/08/2021
“Duyên đến tất sẽ nhìn thấy?”,, Mạc Phong không khỏi gãi gãi đầu, nói không nên lời.
Vì anh đã đồng ý đi thay ông già, cho dù có thể tìm thấy hay không thì cũng phải đến huyện An Dương một chuyến.
Sau khi từ biệt, Mạc Phong vội vã ra ngoài và lái xe đi.
Lúc này trong sân. Ông già vừa vuốt ve con chó đen to lớn bị thương, vừa bôi thuốc mỡ vào chân nó: "Chú chó từng xông pha trên chiến trường dù sao cũng vẫn có khí thế hơn! Lần sau đừng xông vào trong sân nhà người ta nữa nhé! Đánh không lại thì chạy, không mất mặt đâu! Chú mày xem thằng nhóc đó đi, có lần nào đánh thua là không chuồn mất đâu!”
Đôi khi mặt dày mới là điều kiện tiên quyết để tiếp tục tồn tại trong xã hội này.
Làm người cần phải biết khôn khéo một chút, để khi gặp phải chuyện gì có thể giải quyết thỏa đáng.
"Gâu…”
Con chó đen lớn nằm trên mặt đất khẽ nhúc nhích.
Ông già vuốt râu cười ha hả nói: "Yên tâm đi, sau này cậu nhóc đó sẽ còn đến đây nữa. Không ngờ già đây vào những năm cuối đời còn có cháu trai! Khá lắm khá lắm! Yến Chi à, hãy để bố thay con dạy dỗ đứa trẻ này! Hai mươi năm rồi, cũng không biết con có còn trên đời này nữa hay không?”
Hai mươi năm trước, trong cuộc đại chiến Trung Nguyên, cảnh tượng tám đại gia tộc bao vây nhà họ Mạc lần nữa hiện ra trước mắt ông.
"Nếu có thể, bố thực sự không hi vọng đứa nhỏ này đi theo vết xe đổ của con, nhưng ý trời đã vậy, chúng ta sao có thể đi ngược lại ý trời được chứ?”
Mạc Phong vội vàng đặt vé trên điện thoại di động, anh vốn định đặt vé máy bay, nhưng huyện An Dương của Thanh Châu quá nghèo, mật độ dân cư thưa thớt, trong huyện chỉ có không đến hai trăm nghìn nhân khẩu thường trú.
Nếu một huyện như vậy không phải là cầu nối chính giữa Giang Hải và Thanh Châu thì chắc là tàu hỏa cũng không có luôn.
Huyện An Dương nằm ở rìa cực của thành phố Thanh Châu, nhưng nó cũng cách Giang Hải hơn tám trăm kilomet.
Nếu buổi chiều xuất phát bằng ô tô, có lẽ phải hơn một giờ sáng mới có thể xuống xe!
Vậy là thời gian của Mạc Phong không còn nhiều nữa!
Về đến nhà, anh vào thẳng phòng thu dọn quần áo, anh mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân để thay đổi tắm giặt.
"Này? Anh đi đâu vậy?”, Mục Thu Nghi thấy thế vội kêu lên.
Mạc Phong xách một chiếc túi nhỏ bước ra khỏi phòng: "Anh phải ra ngoài xử lý chút chuyện, có thể ngày kia mới về được. Em yên tâm đi, anh đã lo cho sự an toàn của em đâu vào đấy rồi. Trong phòng sẽ có camera điện tử mà Tiểu Hải bố trí, bên ngoài sẽ có người của hội Hắc Long đến trông coi. Nếu như có kẻ nào xông vào, trong vòng ba phút sẽ có người xông vào bảo vệ em!”
"Mọi người đều đi cả rồi, chỉ để lại một mình tôi ở nhà, hai ngày tới anh đi đâu?”
"Anh đến huyện An Dương ở Thanh Châu có chút chuyện. Phải rồi, tiện đây cho anh xin nghỉ ba ngày nhé, ra ngoài cần mang theo tiền, vợ có thể ứng trước cho anh một ít tiền lương tháng này được không?”
"Anh đếm xem một tháng anh nghỉ làm bao nhiêu ngày, không bị đuổi việc đã là tốt lắm rồi. Anh lại còn nghĩ đến tiền lương nữa à?” Mạc Phong không khỏi thở dài: “Vậy anh tìm người phụ nữ khác xin tiền nhé, chắc là Từ Giai Nhiên sẽ đưa tiền cho anh thôi!”
"Anh...", Mục Thu Nghi giậm chân, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh cứ chờ đó cho tôi!”
Nói rồi cô bước vội lên trên tầng, trên tay cầm một xấp tiền Hoa Hạ, hậm hực bước xuống đập vào ngực Mạc Phong: “Đây là hai nghìn tệ, đủ rồi chứ? Nếu không đủ thì tôi đưa thẻ cho anh, nhưng điều kiện là anh phải tránh xa Từ Giai Nhiên ra một chút cho tôi!”
“Tuân lệnh!”, Mạc Phong nhướng mày nhếch mép cười: “Nhưng mà vợ này, có phải em sợ anh bị người khác cướp đi mất không?”
"Tôi nhổ vào! Ai để mắt đến anh chứ? Cô Từ đó là người đã từng va vấp xã hội, cô ta nhắm mắt vào chọn bất cứ ai cũng còn hơn là chọn anh!”
Anh cũng không nói nhiều nữa mà thu dọn đồ đạc xong liền bước nhanh ra khỏi phòng.
Có điều anh cũng không chọn lái xe, dù sao đến trạm tàu hỏa, ít nhất cũng phải mất mấy ngày mới về được. Xe để ở ngoài anh không yên tâm.
Chưa biết chừng còn gặp phải mấy cô gái thích hư danh nằm bò lên xe chụp ảnh ấy chứ.
Chạng vạng tối.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Mục Thu Nghi.
Cô ngủ một mình trên ghế sofa, chẳng muốn làm bất cứ thứ gì.
Bạn gái thân nhất của cô đã rời đi, người đàn ông vẫn thường chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô cũng đã rời đi, hai người rời đi cùng một lúc giống như rút đi linh hồn và thể xác của cô vậy.
Cô nằm trên ghế sofa không muốn làm gì cả, cô lấy điện thoại ra vuốt đến app đồ ăn, vốn dĩ muốn gọi một món ăn ngoài nhưng khi nhìn thấy những thứ này cô lại không có cảm giác thèm ăn.
Có vẻ như cô đã quen với những món ăn do Mạc Phong làm, hình ảnh trên app đồ ăn có hấp dẫn thế nào đi nữa thì cô cũng không hề có cảm giác muốn ăn, thực sự không còn cách nào nữa cô mới gọi một suất mì xào.
Kính coong…
Lúc này chợt vang lên tiếng chuông cửa.
Việc hiện giờ một mình Mục Thu Nghi ở trong biệt thự to lớn này khiến cô có chút sợ hãi, cho nên nếu An Nhiên xuất hiện vào lúc này, cô nhất định sẽ không từ chối.
Trên chuyến tàu đến huyện An Dương, Thanh Châu.
Chuyến xe gần đây nhất không còn chỗ ngồi nên chỉ có vé đứng.
Vì anh đã đồng ý đi thay ông già, cho dù có thể tìm thấy hay không thì cũng phải đến huyện An Dương một chuyến.
Sau khi từ biệt, Mạc Phong vội vã ra ngoài và lái xe đi.
Lúc này trong sân. Ông già vừa vuốt ve con chó đen to lớn bị thương, vừa bôi thuốc mỡ vào chân nó: "Chú chó từng xông pha trên chiến trường dù sao cũng vẫn có khí thế hơn! Lần sau đừng xông vào trong sân nhà người ta nữa nhé! Đánh không lại thì chạy, không mất mặt đâu! Chú mày xem thằng nhóc đó đi, có lần nào đánh thua là không chuồn mất đâu!”
Đôi khi mặt dày mới là điều kiện tiên quyết để tiếp tục tồn tại trong xã hội này.
Làm người cần phải biết khôn khéo một chút, để khi gặp phải chuyện gì có thể giải quyết thỏa đáng.
"Gâu…”
Con chó đen lớn nằm trên mặt đất khẽ nhúc nhích.
Ông già vuốt râu cười ha hả nói: "Yên tâm đi, sau này cậu nhóc đó sẽ còn đến đây nữa. Không ngờ già đây vào những năm cuối đời còn có cháu trai! Khá lắm khá lắm! Yến Chi à, hãy để bố thay con dạy dỗ đứa trẻ này! Hai mươi năm rồi, cũng không biết con có còn trên đời này nữa hay không?”
Hai mươi năm trước, trong cuộc đại chiến Trung Nguyên, cảnh tượng tám đại gia tộc bao vây nhà họ Mạc lần nữa hiện ra trước mắt ông.
"Nếu có thể, bố thực sự không hi vọng đứa nhỏ này đi theo vết xe đổ của con, nhưng ý trời đã vậy, chúng ta sao có thể đi ngược lại ý trời được chứ?”
Mạc Phong vội vàng đặt vé trên điện thoại di động, anh vốn định đặt vé máy bay, nhưng huyện An Dương của Thanh Châu quá nghèo, mật độ dân cư thưa thớt, trong huyện chỉ có không đến hai trăm nghìn nhân khẩu thường trú.
Nếu một huyện như vậy không phải là cầu nối chính giữa Giang Hải và Thanh Châu thì chắc là tàu hỏa cũng không có luôn.
Huyện An Dương nằm ở rìa cực của thành phố Thanh Châu, nhưng nó cũng cách Giang Hải hơn tám trăm kilomet.
Nếu buổi chiều xuất phát bằng ô tô, có lẽ phải hơn một giờ sáng mới có thể xuống xe!
Vậy là thời gian của Mạc Phong không còn nhiều nữa!
Về đến nhà, anh vào thẳng phòng thu dọn quần áo, anh mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân để thay đổi tắm giặt.
"Này? Anh đi đâu vậy?”, Mục Thu Nghi thấy thế vội kêu lên.
Mạc Phong xách một chiếc túi nhỏ bước ra khỏi phòng: "Anh phải ra ngoài xử lý chút chuyện, có thể ngày kia mới về được. Em yên tâm đi, anh đã lo cho sự an toàn của em đâu vào đấy rồi. Trong phòng sẽ có camera điện tử mà Tiểu Hải bố trí, bên ngoài sẽ có người của hội Hắc Long đến trông coi. Nếu như có kẻ nào xông vào, trong vòng ba phút sẽ có người xông vào bảo vệ em!”
"Mọi người đều đi cả rồi, chỉ để lại một mình tôi ở nhà, hai ngày tới anh đi đâu?”
"Anh đến huyện An Dương ở Thanh Châu có chút chuyện. Phải rồi, tiện đây cho anh xin nghỉ ba ngày nhé, ra ngoài cần mang theo tiền, vợ có thể ứng trước cho anh một ít tiền lương tháng này được không?”
"Anh đếm xem một tháng anh nghỉ làm bao nhiêu ngày, không bị đuổi việc đã là tốt lắm rồi. Anh lại còn nghĩ đến tiền lương nữa à?” Mạc Phong không khỏi thở dài: “Vậy anh tìm người phụ nữ khác xin tiền nhé, chắc là Từ Giai Nhiên sẽ đưa tiền cho anh thôi!”
"Anh...", Mục Thu Nghi giậm chân, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh cứ chờ đó cho tôi!”
Nói rồi cô bước vội lên trên tầng, trên tay cầm một xấp tiền Hoa Hạ, hậm hực bước xuống đập vào ngực Mạc Phong: “Đây là hai nghìn tệ, đủ rồi chứ? Nếu không đủ thì tôi đưa thẻ cho anh, nhưng điều kiện là anh phải tránh xa Từ Giai Nhiên ra một chút cho tôi!”
“Tuân lệnh!”, Mạc Phong nhướng mày nhếch mép cười: “Nhưng mà vợ này, có phải em sợ anh bị người khác cướp đi mất không?”
"Tôi nhổ vào! Ai để mắt đến anh chứ? Cô Từ đó là người đã từng va vấp xã hội, cô ta nhắm mắt vào chọn bất cứ ai cũng còn hơn là chọn anh!”
Anh cũng không nói nhiều nữa mà thu dọn đồ đạc xong liền bước nhanh ra khỏi phòng.
Có điều anh cũng không chọn lái xe, dù sao đến trạm tàu hỏa, ít nhất cũng phải mất mấy ngày mới về được. Xe để ở ngoài anh không yên tâm.
Chưa biết chừng còn gặp phải mấy cô gái thích hư danh nằm bò lên xe chụp ảnh ấy chứ.
Chạng vạng tối.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Mục Thu Nghi.
Cô ngủ một mình trên ghế sofa, chẳng muốn làm bất cứ thứ gì.
Bạn gái thân nhất của cô đã rời đi, người đàn ông vẫn thường chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô cũng đã rời đi, hai người rời đi cùng một lúc giống như rút đi linh hồn và thể xác của cô vậy.
Cô nằm trên ghế sofa không muốn làm gì cả, cô lấy điện thoại ra vuốt đến app đồ ăn, vốn dĩ muốn gọi một món ăn ngoài nhưng khi nhìn thấy những thứ này cô lại không có cảm giác thèm ăn.
Có vẻ như cô đã quen với những món ăn do Mạc Phong làm, hình ảnh trên app đồ ăn có hấp dẫn thế nào đi nữa thì cô cũng không hề có cảm giác muốn ăn, thực sự không còn cách nào nữa cô mới gọi một suất mì xào.
Kính coong…
Lúc này chợt vang lên tiếng chuông cửa.
Việc hiện giờ một mình Mục Thu Nghi ở trong biệt thự to lớn này khiến cô có chút sợ hãi, cho nên nếu An Nhiên xuất hiện vào lúc này, cô nhất định sẽ không từ chối.
Trên chuyến tàu đến huyện An Dương, Thanh Châu.
Chuyến xe gần đây nhất không còn chỗ ngồi nên chỉ có vé đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.