Chương 39
Quỳnh Mai Anh-Thuzonson
22/10/2017
Trở về với thực tại, đối diện với kẻ giết ông nội và đâm chết anh trai,
ngay lúc này Minh Đức chỉ muốn phanh thây ông ta thành trăm mảnh, cho
chó sắn cắn xé ko thấy thịt.
" Cậu có yêu Phương Anh ko? " Con gái bé bỏng của ông, chắc nó vẫn mong ngóng chờ ông trở về.
" Trước đây thì có nhưng giờ thì ko? " Anh thẳng thắn trả lời.
Một bóng dáng mong manh, nhẹ nhàng xuất hiện lên tiếng, cắt đứt bầu ko khí căng thẳng tột cùng: " Nực cười anh chưa bao giờ yêu tôi "
" Phương Anh sao con lại......" Ông ngạc nhiên xen lẫn lo sợ vì sự xuất hiện đột ngột của cô.
" Pằng " Minh Đức bắn một phát vào tường nhắc cô ko được tiến thêm một bước. Cô hoảng sợ bịt chặt hai tai, ngồi xuống đất.
" Dừng lại ngay, đừng làm hại con gái tôi " Nỗi lòng người làm cha trỗi dậy mạnh mẽ, ông cố gắng thoát ra khỏi sự khống chế của dây xích.
" Chúng ta đã từng lạc trong rừng với nhau, cùng nhau rơi xuống cái hố sâu mà bố tôi làm để bắt thú dữ " Còn nhớ hay đã quên cái thời trẻ trâu, lúc nào cũng quậy phá ko ngừng.
Anh gặp Phương Anh trong tình cảnh rất éo le, vì trốn tập luyện anh lạc ở rừng rồi ko may rơi xuống hố. Anh phát hiện một cô bé khác cũng rơi vào tình cảnh như anh. Cái hố khá sâu nhưng nếu anh để cô trèo lên vai, cơ hội được cứu rất cao. Vì thế anh để cô đứng lên vai mình, nhờ vậy cô trèo được lên. Nào ngờ cô trở mặt: " Này tên ngốc, cứ ở đó mà làm thức ăn cho thú dữ đi nhé " Mặc kệ anh phẫn nộ đến điên đảo, cô chạy ra khỏi rừng và ko bao giờ quay lại nữa.
Nhờ phúc của Phương Anh, anh đã mất luôn niềm tin vào cuộc sống. Khi anh biết cô chính là cô bé hai ngày trước xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật anh trai mà anh thầm thương trộm nhớ, anh mất luôn niềm tin vào tình yêu đặc biệt là với con gái.
Nghe Minh Đức kể lại, Phương Anh ko thể ngờ lúc nhỏ mình lại ác độc đến vậy. Đã được trai cứu mà còn lật lọng với người ta thực sự ko thể chấp nhận nổi.
" Tôi xin lỗi "
Xin lỗi? Nực cười! Minh Đức mất kiểm soát nạp đạn bắn vào bụng của bố cô. Phương Anh mặt tái mét, đứng chắn trước bố tuyên bố dõng dạc: " Muốn bắn thì bắn tôi đi, anh ko được phép động vào bố tôi "
" Mạnh mồm quá đấy " Anh lôi cô thoát khỏi nhà kho, trên tay anh là điều khiển công tắc, anh bấm vào nút đỏ. Ngay lập tức một cú nổ lớn vang lên, màu xám của khói lan toả khắp vùng, đen kịt cả một vùng.
" Bố ơi.....không.......bố ơi "
Sốc, đau đớn, bàng hoàng, tuyệt vọng và uất ức Phương Anh căm phẫn, bất lực nhìn Minh Đức bế mình vào trong xe và lái đi.
" Cậu có yêu Phương Anh ko? " Con gái bé bỏng của ông, chắc nó vẫn mong ngóng chờ ông trở về.
" Trước đây thì có nhưng giờ thì ko? " Anh thẳng thắn trả lời.
Một bóng dáng mong manh, nhẹ nhàng xuất hiện lên tiếng, cắt đứt bầu ko khí căng thẳng tột cùng: " Nực cười anh chưa bao giờ yêu tôi "
" Phương Anh sao con lại......" Ông ngạc nhiên xen lẫn lo sợ vì sự xuất hiện đột ngột của cô.
" Pằng " Minh Đức bắn một phát vào tường nhắc cô ko được tiến thêm một bước. Cô hoảng sợ bịt chặt hai tai, ngồi xuống đất.
" Dừng lại ngay, đừng làm hại con gái tôi " Nỗi lòng người làm cha trỗi dậy mạnh mẽ, ông cố gắng thoát ra khỏi sự khống chế của dây xích.
" Chúng ta đã từng lạc trong rừng với nhau, cùng nhau rơi xuống cái hố sâu mà bố tôi làm để bắt thú dữ " Còn nhớ hay đã quên cái thời trẻ trâu, lúc nào cũng quậy phá ko ngừng.
Anh gặp Phương Anh trong tình cảnh rất éo le, vì trốn tập luyện anh lạc ở rừng rồi ko may rơi xuống hố. Anh phát hiện một cô bé khác cũng rơi vào tình cảnh như anh. Cái hố khá sâu nhưng nếu anh để cô trèo lên vai, cơ hội được cứu rất cao. Vì thế anh để cô đứng lên vai mình, nhờ vậy cô trèo được lên. Nào ngờ cô trở mặt: " Này tên ngốc, cứ ở đó mà làm thức ăn cho thú dữ đi nhé " Mặc kệ anh phẫn nộ đến điên đảo, cô chạy ra khỏi rừng và ko bao giờ quay lại nữa.
Nhờ phúc của Phương Anh, anh đã mất luôn niềm tin vào cuộc sống. Khi anh biết cô chính là cô bé hai ngày trước xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật anh trai mà anh thầm thương trộm nhớ, anh mất luôn niềm tin vào tình yêu đặc biệt là với con gái.
Nghe Minh Đức kể lại, Phương Anh ko thể ngờ lúc nhỏ mình lại ác độc đến vậy. Đã được trai cứu mà còn lật lọng với người ta thực sự ko thể chấp nhận nổi.
" Tôi xin lỗi "
Xin lỗi? Nực cười! Minh Đức mất kiểm soát nạp đạn bắn vào bụng của bố cô. Phương Anh mặt tái mét, đứng chắn trước bố tuyên bố dõng dạc: " Muốn bắn thì bắn tôi đi, anh ko được phép động vào bố tôi "
" Mạnh mồm quá đấy " Anh lôi cô thoát khỏi nhà kho, trên tay anh là điều khiển công tắc, anh bấm vào nút đỏ. Ngay lập tức một cú nổ lớn vang lên, màu xám của khói lan toả khắp vùng, đen kịt cả một vùng.
" Bố ơi.....không.......bố ơi "
Sốc, đau đớn, bàng hoàng, tuyệt vọng và uất ức Phương Anh căm phẫn, bất lực nhìn Minh Đức bế mình vào trong xe và lái đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.