Quyển 5 - Chương 11
Hạ Nhiễm Tuyết
03/06/2014
Edit: Hải Linh
Beta: Ốc Sên
Với lại nếu Đồng Đồng ở chỗ của Vệ Thần, con bé sẽ là công chúa nhỏ, ở nơi này cô bé chỉ là môt đứa nhỏ đáng thương không có cha.
“Để tôi suy nghĩ một chút đã,” cô chậm rãi đi về phía trước, còn người đàn ông kia vẫn đi theo phía sau của cô, một bước cũng không rời, khiến cho trái tim của cô, đã qua rất lâu rồi, lại rối loạn một lần nữa.
Vệ Thần đột nhiên bước lại gần, đi song song với Hà Duyên.
“Cô biết tôi là cha của Đồng Đồng, cho nên, cô không thích tôi, đúng không?” hắn vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao cô lại chán ghét hắn, nếu trước kia không biết, thì hiện tại hắn đã biết rồi.
“Đúng vậy.” Hà Duyên thản nhiên trả lời, không có chút giấu diếm.
“Cô đúng là thật thà.” Vệ Thần cười khổ một tiếng, đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy tay cô, Hà Duyên dùng sức giật tay một chút, phát hiện ra hắn kéo tay cô ngày một chặt hơn.
Càng dùng sức, người bị đau lại chính là cô, mà cái người đàn ông kia, vẻ mặt cười cười, cười giống như một con mèo vừa ăn vụng được cá, cô nhìn thấy thật muốn đập cho hắn mấy phát.
Cô mặc kệ để hắn lôi kéo, đằng nào thì người cũng bị ăn mất rồi, giờ chẳng qua chỉ là kéo tay, so với vừa rồi, là quá nhẹ nhàng rồi.
Chỉ là, cô quay mặt đi, không thể không nói, tay của người đàn ông này vẫn giống với năm năm trước, cho cô cảm giác đặc biệt an toàn… Chỉ là cảm giác an toàn này chỉ có ở một đêm đó mà thôi.
“Hà Duyên, vì sao không nói cho tôi biết, Đồng Đồng chính là con gái của tôi, nếu cô nói, tôi sẽ tin.” Vệ Thần đột nhiên dừng bước, dùng sức kéo tay của Hà Duyên lại, sau đó gỡ cái kính dày cộp của cô xuống, để ánh mắt của cô không bị cản trở gì mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt cô mơ màng, mông lung, lúc này, toàn bộ là bóng dáng của hắn, làm cho hắn có một cảm giác thỏa mãn kì lạ.
Đúng vậy, hắn thật sự có thể, nếu cô nói cho hắn Đồng Đồng chính là con gái của hắn, hắn thật sự sẽ tin, bởi vì, cô là Hà Duyên.
“Anh có cuộc sống của anh, tôi không muốn phá hỏng cuộc sống của anh, hơn nữa, hiện tại, tôi và Đồng Đồng sống rất tốt, có thể chúng tôi không giàu có, nhưng Đồng Đồng rất vui vẻ, vì sao phải nhắc tới chuyện này?”
Điều cô muốn nói chỉ có vậy, cô không hề quên, khi gặp lại hắn, hắn đã là phó tổng của tập đoàn Húc Nhật, bên cạnh cũng đã có một cô gái.
Vệ Thần không hề có ý muốn bỏ qua, hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc, ý tứ của cô, hắn hiểu được.
“Năm đó, vì sao không tìm tôi. Lại muốn một mình mang theo Đồng Đồng.” Nếu năm đó, hắn biết người kia là cô, dù có thế nào đi nữa, nếu không muốn kết hôn, thì hắn vẫn sẽ giúp đỡ cô và Đồng Đồng, sẽ bảo vệ bọn họ, quan tâm đến bọn họ, sẽ không để cho hai người phải sống vất vả trong nhiều năm như vậy.
“Anh quên sao?” Hà Duyên lấy kính mắt đeo vào, thật may là cô còn có cái kính này, có thể che giấu một chút gì đó, ví như sự khổ sở và còn có… Che giấu được một chút đau xót…
“Quên cái gì?” Về Thần vẫn cười, hắn muốn biết, vì sao lúc trước, cô không đến tìm hắn, khả năng là vĩnh viễn cô cũng không biết, kỳ thật là hắn có đi tìm cô.
“Tôi đưa Đồng Đồng đi tìm anh, lúc đó, Đồng Đồng mới sinh ra được không lâu, đã phát hiện ra, trái tim nó không được khỏe, cho nên, tôi đưa con đi tìm anh, chỉ cần anh có thể cứu nó, thậm chí, tôi có thể rời xa nó.”
“Dù sao, Đồng Đồng cũng là con gái của anh…”
Trán Vệ Thần nhăn lại, căng thẳng, dường như là nhớ lại chuyện gì đó….
Hắn khẽ nắm chặt tay của Hà Duyên, một hình ảnh xuất hiện trước mắt hắn.
Mưa, cô gái trẻ tuổi, còn có một đứa nhỏ mới sinh ra được không lâu, hắn còn nhớ, gương mặt của đứa nhỏ kia trông rất đáng yêu, ánh mắt thật to, cái mũi và cái miệng nho nhỏ, nhỏ như vậy, dường như lúc đó còn không to bằng một bàn tay của hắn.
Mà đứa bé đó chính là Đồng Đồng của hiện tại…
“Trời ơi…” Hắn nhắm mắt lại, rốt cục thì hắn đã hiểu, bản thân hắn đã làm những gì…
Đúng là cô có đến tìm hắn, cô còn ôm cả Đồng Đồng theo, lúc ấy, cô đã cầu xin hắn cứu Đồng Đồng, nhưng hắn giành cho cô chỉ có nhục nhã, chỉ có nhạo báng, thậm chí còn đuổi cô đi.
Hắn tưởng rằng mình đã quên, thật không ngờ, khi hắn nhớ lại một lần nữa, cũng là lúc phát hiện ra, hiện tại, tất cả đều quá rõ ràng, giống như là chuyện chỉ vừa mới xảy ra, thậm chí, hắn còn nhớ rất rõ, từng ly từng tý, hắn không hề quên.
Nhớ bộ dạng của cô vào lúc đó, những hạt mưa rơi trên người cô, nhớ tiếng khóc của Đồng Đồng, còn nhớ câu nói của cô gái đó, nói cho hắn biết… Đứa bé là con gái của hắn. Đứa bé bị bệnh, nhưng hắn đã làm cái gì…
Hắn buông tay của Hà Duyên ra, cúi đầu nhìn đôi bàn tay của chính mình, không thể tin được, trước kia, rốt cục, mình đã cái gì, hắn như vậy, nhưng lại mặc kệ con gái của mình, mặc cho bọn họ sống hay chết cũng không quan tâm.
Hà Duyên nhìn hắn, một lúc lâu, cô chủ động kéo lấy tay hắn, cô hiểu, hắn đang tự trách bản thân,…
“Tôi biết là không phải lỗi của anh, nếu đổi lại là tôi, có thể tôi cũng sẽ không thừa nhận một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện, năm năm trôi qua, tuy rằng, chúng tôi thực sự rất vất vả, nhưng, Đồng Đồng vẫn còn sống, như vậy tôi đã rất biết ơn rồi, cũng không có oán trách gì.”
“Vệ Thần, chuyện anh nói, tôi sẽ đáp ứng…” cô nói xong, rồi buông tay hắn ra, đi về phía trước, khẽ chớp mắt một chút, từng giọt nước mắt lăn dài, cô biết là mình đang khóc.
Tô Tử Lạc nói rất đúng, đôi khi có một khoảng cách, cũng chỉ là đã từng bước ra xa thôi, mặc kệ, cô với Vệ Thần là thế nào, là yêu cũng vậy, không yêu thì cũng thế, cô chỉ muốn Đồng Đồng có một người cha, Đồng Đồng nói, mẹ của nó không có cha, nó cũng không có cha, cô cũng không muốn, số phận của cô, lại một lần nữa được tái hiện trong cuộc sống của con gái, không muốn con gái trở thành một Hà Duyên thứ hai, không muốn nó còn nhỏ như vậy đã phải chịu nhiều đau đớn, không có cha, là một đứa nhỏ chỉ có mẹ.
Vệ Thần thì đang sững sờ nhìn bóng lưng của cô, sau đó, hắn tiến lên, lại một lần nữa, nắm chặt tay cô.
“Cảm ơn.” Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, hắn đã biết được, vì sao lúc Lê Duệ Húc biết được sự tồn tại của Bánh Bao Nhỏ, hắn lại khóc, hóa ra chính là cảm giác này.
Hiện tại, hắn cũng đã cảm nhận được, cho nên hắn rất muốn khóc… Một người đàn ông to lớn mà khóc, đúng là dọa người… Nhưng, thật sự là hắn không thể kìm chế được. Vì đứa con gái đáng thương của hắn. Đồng Đồng.
“Không cần… Tôi chỉ muốn Đồng Đồng có cha, giống như Bánh Bao Nhỏ.”
Bất chợt, Hà Duyên thấy được một tầng sương mỏng trong mắt Vệ Thần, dường như hắn đang cố kìm nén.
Hóa ra, Vệ Thần cũng sẽ khóc… Giống như một người đàn ông bình thường, bỏ qua mọi lớp ngụy trang bên ngoài, người đàn ông này, thật không nghĩ là sẽ tình cảm như thế.
Có lẽ bên trong mỗi con người đều sẽ như vậy, cả Lê Duệ Húc và Vệ Thần, trên đời này luôn luôn là như, luôn có một người khiến họ để tâm tới, khiến họ có thể quên đi thân phận của mình, có thể đánh đổi tất cả.
Beta: Ốc Sên
Với lại nếu Đồng Đồng ở chỗ của Vệ Thần, con bé sẽ là công chúa nhỏ, ở nơi này cô bé chỉ là môt đứa nhỏ đáng thương không có cha.
“Để tôi suy nghĩ một chút đã,” cô chậm rãi đi về phía trước, còn người đàn ông kia vẫn đi theo phía sau của cô, một bước cũng không rời, khiến cho trái tim của cô, đã qua rất lâu rồi, lại rối loạn một lần nữa.
Vệ Thần đột nhiên bước lại gần, đi song song với Hà Duyên.
“Cô biết tôi là cha của Đồng Đồng, cho nên, cô không thích tôi, đúng không?” hắn vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao cô lại chán ghét hắn, nếu trước kia không biết, thì hiện tại hắn đã biết rồi.
“Đúng vậy.” Hà Duyên thản nhiên trả lời, không có chút giấu diếm.
“Cô đúng là thật thà.” Vệ Thần cười khổ một tiếng, đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy tay cô, Hà Duyên dùng sức giật tay một chút, phát hiện ra hắn kéo tay cô ngày một chặt hơn.
Càng dùng sức, người bị đau lại chính là cô, mà cái người đàn ông kia, vẻ mặt cười cười, cười giống như một con mèo vừa ăn vụng được cá, cô nhìn thấy thật muốn đập cho hắn mấy phát.
Cô mặc kệ để hắn lôi kéo, đằng nào thì người cũng bị ăn mất rồi, giờ chẳng qua chỉ là kéo tay, so với vừa rồi, là quá nhẹ nhàng rồi.
Chỉ là, cô quay mặt đi, không thể không nói, tay của người đàn ông này vẫn giống với năm năm trước, cho cô cảm giác đặc biệt an toàn… Chỉ là cảm giác an toàn này chỉ có ở một đêm đó mà thôi.
“Hà Duyên, vì sao không nói cho tôi biết, Đồng Đồng chính là con gái của tôi, nếu cô nói, tôi sẽ tin.” Vệ Thần đột nhiên dừng bước, dùng sức kéo tay của Hà Duyên lại, sau đó gỡ cái kính dày cộp của cô xuống, để ánh mắt của cô không bị cản trở gì mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt cô mơ màng, mông lung, lúc này, toàn bộ là bóng dáng của hắn, làm cho hắn có một cảm giác thỏa mãn kì lạ.
Đúng vậy, hắn thật sự có thể, nếu cô nói cho hắn Đồng Đồng chính là con gái của hắn, hắn thật sự sẽ tin, bởi vì, cô là Hà Duyên.
“Anh có cuộc sống của anh, tôi không muốn phá hỏng cuộc sống của anh, hơn nữa, hiện tại, tôi và Đồng Đồng sống rất tốt, có thể chúng tôi không giàu có, nhưng Đồng Đồng rất vui vẻ, vì sao phải nhắc tới chuyện này?”
Điều cô muốn nói chỉ có vậy, cô không hề quên, khi gặp lại hắn, hắn đã là phó tổng của tập đoàn Húc Nhật, bên cạnh cũng đã có một cô gái.
Vệ Thần không hề có ý muốn bỏ qua, hắn cũng không phải là kẻ ngu ngốc, ý tứ của cô, hắn hiểu được.
“Năm đó, vì sao không tìm tôi. Lại muốn một mình mang theo Đồng Đồng.” Nếu năm đó, hắn biết người kia là cô, dù có thế nào đi nữa, nếu không muốn kết hôn, thì hắn vẫn sẽ giúp đỡ cô và Đồng Đồng, sẽ bảo vệ bọn họ, quan tâm đến bọn họ, sẽ không để cho hai người phải sống vất vả trong nhiều năm như vậy.
“Anh quên sao?” Hà Duyên lấy kính mắt đeo vào, thật may là cô còn có cái kính này, có thể che giấu một chút gì đó, ví như sự khổ sở và còn có… Che giấu được một chút đau xót…
“Quên cái gì?” Về Thần vẫn cười, hắn muốn biết, vì sao lúc trước, cô không đến tìm hắn, khả năng là vĩnh viễn cô cũng không biết, kỳ thật là hắn có đi tìm cô.
“Tôi đưa Đồng Đồng đi tìm anh, lúc đó, Đồng Đồng mới sinh ra được không lâu, đã phát hiện ra, trái tim nó không được khỏe, cho nên, tôi đưa con đi tìm anh, chỉ cần anh có thể cứu nó, thậm chí, tôi có thể rời xa nó.”
“Dù sao, Đồng Đồng cũng là con gái của anh…”
Trán Vệ Thần nhăn lại, căng thẳng, dường như là nhớ lại chuyện gì đó….
Hắn khẽ nắm chặt tay của Hà Duyên, một hình ảnh xuất hiện trước mắt hắn.
Mưa, cô gái trẻ tuổi, còn có một đứa nhỏ mới sinh ra được không lâu, hắn còn nhớ, gương mặt của đứa nhỏ kia trông rất đáng yêu, ánh mắt thật to, cái mũi và cái miệng nho nhỏ, nhỏ như vậy, dường như lúc đó còn không to bằng một bàn tay của hắn.
Mà đứa bé đó chính là Đồng Đồng của hiện tại…
“Trời ơi…” Hắn nhắm mắt lại, rốt cục thì hắn đã hiểu, bản thân hắn đã làm những gì…
Đúng là cô có đến tìm hắn, cô còn ôm cả Đồng Đồng theo, lúc ấy, cô đã cầu xin hắn cứu Đồng Đồng, nhưng hắn giành cho cô chỉ có nhục nhã, chỉ có nhạo báng, thậm chí còn đuổi cô đi.
Hắn tưởng rằng mình đã quên, thật không ngờ, khi hắn nhớ lại một lần nữa, cũng là lúc phát hiện ra, hiện tại, tất cả đều quá rõ ràng, giống như là chuyện chỉ vừa mới xảy ra, thậm chí, hắn còn nhớ rất rõ, từng ly từng tý, hắn không hề quên.
Nhớ bộ dạng của cô vào lúc đó, những hạt mưa rơi trên người cô, nhớ tiếng khóc của Đồng Đồng, còn nhớ câu nói của cô gái đó, nói cho hắn biết… Đứa bé là con gái của hắn. Đứa bé bị bệnh, nhưng hắn đã làm cái gì…
Hắn buông tay của Hà Duyên ra, cúi đầu nhìn đôi bàn tay của chính mình, không thể tin được, trước kia, rốt cục, mình đã cái gì, hắn như vậy, nhưng lại mặc kệ con gái của mình, mặc cho bọn họ sống hay chết cũng không quan tâm.
Hà Duyên nhìn hắn, một lúc lâu, cô chủ động kéo lấy tay hắn, cô hiểu, hắn đang tự trách bản thân,…
“Tôi biết là không phải lỗi của anh, nếu đổi lại là tôi, có thể tôi cũng sẽ không thừa nhận một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện, năm năm trôi qua, tuy rằng, chúng tôi thực sự rất vất vả, nhưng, Đồng Đồng vẫn còn sống, như vậy tôi đã rất biết ơn rồi, cũng không có oán trách gì.”
“Vệ Thần, chuyện anh nói, tôi sẽ đáp ứng…” cô nói xong, rồi buông tay hắn ra, đi về phía trước, khẽ chớp mắt một chút, từng giọt nước mắt lăn dài, cô biết là mình đang khóc.
Tô Tử Lạc nói rất đúng, đôi khi có một khoảng cách, cũng chỉ là đã từng bước ra xa thôi, mặc kệ, cô với Vệ Thần là thế nào, là yêu cũng vậy, không yêu thì cũng thế, cô chỉ muốn Đồng Đồng có một người cha, Đồng Đồng nói, mẹ của nó không có cha, nó cũng không có cha, cô cũng không muốn, số phận của cô, lại một lần nữa được tái hiện trong cuộc sống của con gái, không muốn con gái trở thành một Hà Duyên thứ hai, không muốn nó còn nhỏ như vậy đã phải chịu nhiều đau đớn, không có cha, là một đứa nhỏ chỉ có mẹ.
Vệ Thần thì đang sững sờ nhìn bóng lưng của cô, sau đó, hắn tiến lên, lại một lần nữa, nắm chặt tay cô.
“Cảm ơn.” Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, hắn đã biết được, vì sao lúc Lê Duệ Húc biết được sự tồn tại của Bánh Bao Nhỏ, hắn lại khóc, hóa ra chính là cảm giác này.
Hiện tại, hắn cũng đã cảm nhận được, cho nên hắn rất muốn khóc… Một người đàn ông to lớn mà khóc, đúng là dọa người… Nhưng, thật sự là hắn không thể kìm chế được. Vì đứa con gái đáng thương của hắn. Đồng Đồng.
“Không cần… Tôi chỉ muốn Đồng Đồng có cha, giống như Bánh Bao Nhỏ.”
Bất chợt, Hà Duyên thấy được một tầng sương mỏng trong mắt Vệ Thần, dường như hắn đang cố kìm nén.
Hóa ra, Vệ Thần cũng sẽ khóc… Giống như một người đàn ông bình thường, bỏ qua mọi lớp ngụy trang bên ngoài, người đàn ông này, thật không nghĩ là sẽ tình cảm như thế.
Có lẽ bên trong mỗi con người đều sẽ như vậy, cả Lê Duệ Húc và Vệ Thần, trên đời này luôn luôn là như, luôn có một người khiến họ để tâm tới, khiến họ có thể quên đi thân phận của mình, có thể đánh đổi tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.