Người Chồng Máu Lạnh

Quyển 5 - Chương 18

Hạ Nhiễm Tuyết

10/06/2014

Edit: Ốc SênCô đột nhiên dừng bước, hình như cô nghe thấy âm thanh gì đó rất lạ.

Kinh nghiệm sống cho cô biết, tốt nhất là không cần có lòng hiếu kì với những chuyện như này, nếu không sẽ hại chính bản thân, cuối cùng cô vẫn bước về phía phát ra âm thanh lạ đó.

Âm thanh ngày càng rõ, dường như là tiếng thở gấp của đàn ông…

Cô đến gần… Cách đó không xa đúng là có một người đàn ông…

Cô đứng nguyên tại chỗ, không biết có nên đi qua hay không, nhưng hơi thở của đàn ông dường như có chút thống khổ, cô không thể nhẫn tâm bỏ qua người đàn ông này, cô vốn là một cô gái tốt bụng, tuy cô nghèo nhưng cô vẫn có sự lương thiện.

“Anh làm sao vậy?” Cô ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn người đàn ông trên mặt đất.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, hai mắt híp lại mông lung, “Đưa tôi tới khách sạn,” hắn đưa tay bắt lấy bả vai Hà Duyên, cả người nóng như muốn nổ tung.

Ánh mắt Hà Duyên mở to, Vệ Thần, sao lại là anh ta… Hắn rốt cuộc làm sao vậy. (Nghi bị cô nào bỏ thuốc kích một số thứ lắm nha :3)

Bàn tay hắn đăt trên bả vai cô thật nóng, giống như bị bỏng vậy.

“Anh làm sao vậy?” Cô vội đỡ hắn dậy, cũng phát hiện cả người hắn nóng bừng, cô vô cùng lo lắng.

“Đưa tôi tới khách sạn, ngay lập tức,” giọng nói hắn có chút vô lực, cảm giác máu trong người như đang sôi lên. Hắn chỉ có thể cố gắng nắm chặt bả vai cô gái xa lạ này, cố gắng dùng chút tự chủ cuối cùng, nhẫn nại thứ cảm giác đang dâng lên trong người.

“Được…” Hà Duyên vội vàng đỡ hắn dậy, phát hiện, trọng lượng cả người hắn đặt trên người cô, đè cô gần như sắp không thở nổi.

Cô cắn chặt răng, cố gắng đi về phía trước, mồ hôi từng giọt rơi xuống, không chỉ ở trên người hắn, mà người cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Vệ Thần cảm nhận rõ ràng hơi thở của phụ nữ ngay sát mình, hắn dùng sức nắm chặt tay lại, chiết tiệt, lại có người dám sử dụng kế bẩn này với hắn, dám cho hắn uống thứ thuốc này, lần sau nhìn thấy, hắn nhất định sẽ giết chết người đó.



“Tôi bị người hại uống thuốc kích dục, cô có từng nghe về nó chưa?” Vệ Thần thở dốc nói, khi còn chút ý chí cuối cùng, hắn nói tất cả những chuyện này với cô gái xa lạ trước mặt, dù sao người ta cũng là ân nhan cứu mạng của hắn, hắn không muốn làm gì cô, hắn có cảm giác, cô gái này còn rất nhỏ, không biết cô đã trưởng thành chưa nữa.

“Vâng,” Hà Duyên hơi lặng người đi, cũng đã hiểu rõ rồi. Chỉ làm, cô phải làm sao bây giờ, nhìn qua hắn dường như rất thống khổ, hắn có chết hay không…

“Anh…” Cô muốn hỏi điều gì đó, lại phát hiện mình không nói được gì, cô không hỏi được, nhất là về chữ chết kia,

“Cô không cần lo lắng, tôi khỏe lắm, không chết được đâu,” Vệ Thần ho nhẹ một tiếng, thật dễ có thể nhìn ra cô gái này đang nghĩ cái gì, đúng là một cô gái đươn thuần.

“Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?” Hà Duyên cắn cắn môi, nhất thời có chút hoang mang lo sợ.

“Bệnh viện?” Vệ Thần hít một hơi thật sâu, ngực không ngừng phập phồng, dường như rất vất vả, “Không cần tới bệnh viện, tôi không cần bác sĩ, bác sĩ nữ thì có thể ngoại lệ, cô chỉ cần tìm cho tôi một cô gái là được rồi, sạch sẽ một chút, đừng có bệnh tật gì.” Hắn hít thở thật sâu. Hiện tại mỗi chữ nói ra, với hắn mà nói là sự dày vò cùng cực.

Cuối cùng cũng đã tới khách sạn, Vệ Thần giống như người chết, nằm lì trên giường không chịu nhúc nhích, cả người nóng bừng bừng, sắc mặt hồng đỏ, từng mạch máu hằn rõ, nhìn thật đáng sợ.

Hà Duyên bây giờ đi cũng không được, ở cũng không xong, lúc này mới nhớ tới lời hắn, tìm một cô gái, nhưng cô đi đâu để tìm phụ nữ cho hắn bây giờ… Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đúng rồi, điện thoại di động, hắn chắc chắn có rất nhiều bạn gái, trong điện thoại nhất định sẽ có số của bạn gái hắn.

Vì thế, cô ngồi trên giường, bắt đầu lúc trong túi quần, túi áo của hắn, bàn tay nhỏ lạnh lẽo thi thoảng lại chạm vào thân thể nóng bừng của hắn. Hắn không tự chủ được run lên.

Tìm được rồi… Cuối cùng cô cũng tìm được di động của hắn, cô còn chưa kịp mở ra, thân thể to lớn của hắn đã đè lên người cô. Cô muốn giãy dụa, đôi môi hé ra muốn kháng nghị lại bị hắn chế ngự, một nụ hôn nóng rực đặt lên môi cô. Bàn tay hắn nóng như lửa, bất cứ nơi nào hắn chạm tới đều có cảm giác đáng sợ run rẩy, cô không phải là cô gái ngốc, cô hiểu những chuyện này là như thế nào.

Cô cũng biết chuyện này là không đúng, chỉ là, chỉ là… Nhìn thấy hắn thống khổ nhíu mày, đột nhiên, cô ngừng giãy dụa.

Đừng quên, ngay bây giờ hắn rất cần một người phụ nữ, mà cô không phải là phụ nữ sao?

Cô cảm nhận rõ bàn tay nóng bỏng của hắn mơn trớn từng tấc da thịt cô, cô như bị hút vào, cuối cùng, cô chỉ có thể nhắm mắt, mặc kệ quần áo trên người bị hắn xé rách, người đàn ông bị thuốc khống chế căn bản không biết chuyên jgì đang xảy ra, lại càng không biết cô gái dưới thân là ai, hắn chỉ muốn thỏa mãn dục vọng, muốn giải thoát nó.

Xâm nhập vào cô, rồi chiếm giữ lấy cô.



Khi vật cứng rắn của hắn không chút nể tình xâm nhập vào trong cơ thể cô, nháy mắt sắc mặt của cô tái nhợt, nơi hai người kết hợp, một dòng máu đỏ tuyệt đẹp chảy ra.

Cũng khiến cho cô cả đời không thể quên đi giấy phút mãnh liệt này…

Tay cô nắm chặt bả vai hắn, cho tới khi một dòng nhiệt nóng chảy vào thân thể cô, cô bật khóc. Bời vì cô biết, cô vừa mất đi cái gì…

Ngày này… Cô mới mười chín tuổi…. Còn Vệ Thần hai ba tuổi…

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn cứu cô…

Lần thứ hai gặp mặt, hắn không nhận ra cô, còn cô biết cô đã thích hắn, cũng hiểu rõ… Khoảng cách lớn giữa hai người.

Lần thứ ba… Cô cứu hắn, dùng chính thân thể của mình…. Một đêm này… Đau đớn, hoan ái… Còn có yêu… Không biết là ai khắc sâu vào ai, ai còn nhớ hay đã quên.

Buổi sang, khi ánh sáng lọt qua khe cửa vào phòng… Hà Duyên khẽ trở mình, cả người vô cùng khó chịu, một lúc sau cô mở mắt ra, người đàn ông kia vẫn tựa vào lồng ngực cô, một đêm phóng túng, hắn vẫn chưa tỉnh… Có thể do thứ thuốc kia nữa.. Hắn quá mệt mỏi rồi.

Hà Duyên lấy quần áo của mình, mím môi, mặc từng cái vào, khi chạm chân xuống đất, cảm giác đau đớn giữa hai chân truyền tới, cô không chịu nổi khẽ rên một tiếng.

Bời vì không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, nên cô lựa chọn rời đi. Bởi vì cô sợ bị nói thành một người phụ nữ độc ác, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà dở trò nên cô lựa chọn quên chuyện này đi.

Vốn là người của hai thế giới, hà tất phải làm khổ nhau…

Cô nhìn thoáng qua người đàn ông nằm trên giường. Khóe môi cong lên, nụ cười chua xót, coi như đây là cô đến ơn cứu mạng của hắn.

Cô đi ra ngoài, không hề nhìn thấy người đàn ông kia trở mình, đưa tay dường như muốn tìm kiếm gi đó…

Cánh cửa đóng lại, không ai biết, ngày hôm qua nơi này đã xảy ra chuyện gì…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Người Chồng Máu Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook