Quyển 1 - Chương 22
Hạ Nhiễm Tuyết
06/03/2014
Tử Lạc khẽ chớp mắt, ánh mắt lại cong cong như vầng trăng, chỉ là một bát súp, cô có thể mời mà, cô không trả lời hắn, bọn họ sẽ không gặp
lại nhau nữa, hắn và cô trong lúc đó, giống như là mang cùng một cảm
xúc, sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cô nắm chặt chiếc áo trên người, xoay người, từng bước từng bước về phía nhà mình, nơi đó, có thể là nhà sao? Cô mỉm cười nhẹ nhàng lại nhanh chóng buồn bã.
Cô lấy chiếc điện thoại trong túi, không có một dấu hiệu gì, cũng không có tin tức gì cả, cô hít hít mũi, cố gắng an ủi mình, cô tự nói với mình, hắn rất bận, hắn rất nhiều việc cần giải quyết. Cho nên không có thời gian giành cho cô.
“Vũ Nhiên, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc mình thật tốt.”Đôi môi cô khẽ nhúc nhích, trong gió, cảm xúc đan xen nhau, không biết là của hắn hay là của cô.
Lê Duệ Húc nhìn bóng lưng cô ngày một xa, đôi môi mỏng mím chặt hơn.
Hắn đi về xe của mình, bóng hắn kéo dài phía sau, đúng như vậy, bọn họ đều làm bạn với chiếc bóng của mình.
Cho nên, bọn họ thực sự rất cô đơn.
Trong phòng khách tầng bốn mươi lăm của tập đoàn Húc Nhật, đây là nơi để bàn bạc công việc làm ăn, cũng là trung tâm vị trí của tòa nhà. Toàn bộ quyết định, mệnh lệnh đều từ đây ra, dưới có mấy nghìn công nhân, chỉ cần một câu, có thể khiến họ mất việc, cũng có thể khiến họ sung sướng.
Ôn Vũ Nhiên lấy điện thoại di động ra, nước đã uống không dưới ba cốc, người vẫn chưa xuất hiện, hắn vẫn chưa nhìn thấy người, hắn cố gắng chờ đợi, mở di động ra nhìn, có một tin nhắn chưa đọc, hắn mở ra, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, là Lạc Lạc.
“Em biết anh bận nhiều việc, không cần lo lắng cho em, em rất khỏe.” Vài dòng ngắn ngủi khiến tâm trạng Ôn Vũ Nhiên có chút thoải mái, hắn cảm nhận được sự dịu dàng trong trái tim, rồi lại áy náy.
Xin lỗi, Lạc Lạc, chờ một chút, chờ anh một chút…
Hắn cất điện thoại di động của mình đi, toàn tâm toàn ý chờ đợi người đàn ông được xưng là kì tài thương mại.
Lê Duệ Húc, tổng tài của tập đoàn Húc Nhật, chỉ có ba năm ngắn ngủi, mà hắn dùng sự sắc bén và ánh mắt chính xác, đưa tập đoàn Húc Nhật mở rộng gấp ba lần, không những thuận lợi đưa tập đoàn Húc Nhật lọt top một trăm doanh nghiệp toàn cầu, cũng khiến mình trở thành một người đàn ông giỏi nhất, hắn chính là một kì tài thương mại, cũng là một thương nhân trời sinh, bây giờ hắn lại sở hữu nhưng người mẫu sáng giá nhất.
Tai tiếng về phụ nữ của hắn cũng rất ít, không có cô gái nào thân cận bên hắn, điều này càng khiến cho rất nhiều cô gái điên cuồng vì hắn, cho dù biết hắn là kẻ lãnh khốc vô tình, coi phụ nữ không ra gì, cũng không có yêu bất kì ai, nhưng vẫn có một số lớn phụ nữ rào trước đón sau, như con thiêu thân lao vào hắn, nghĩ một ngày nào đó mình sẽ ngồi trên chiếc ghế phu nhân tổng tài tập đoàn Húc Nhật…
“Ôn tiên sinh, tổng tài của chúng tôi còn đang họp, anh có muốn thêm một ly nước?” Một thư kí lễ phép hỏi, cắt đứt suy nghĩ của Vũ Nhiên, thư kí lại nhìn thoáng qua người đàn ông này, hắn đã ngồi đây đợi gần hai giờ, thật sự kiên nhẫn a, tổng tài của bọn họ là một người làm việc điên cuồng, khi hắn làm việc thì không thể quấy rầy, nếu không sẽ bị hắn mắng không còn mặt mũi, và hơn nữa sẽ được về nhà sống với số tiền dành dụm được.
“Không cần, cảm ơn.” Ôn Vũ Nhiên thản nhiên lắc đầu, vẫn ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, hắn đã đợi gần hai giờ, cũng không có cái gì khó chịu, có rất nhiều người ngay đến cả phòng khách của tập đoàn Húc Nhật còn không thể bước vào, hắn coi như vẫn còn hi vọng đi.
Cô nắm chặt chiếc áo trên người, xoay người, từng bước từng bước về phía nhà mình, nơi đó, có thể là nhà sao? Cô mỉm cười nhẹ nhàng lại nhanh chóng buồn bã.
Cô lấy chiếc điện thoại trong túi, không có một dấu hiệu gì, cũng không có tin tức gì cả, cô hít hít mũi, cố gắng an ủi mình, cô tự nói với mình, hắn rất bận, hắn rất nhiều việc cần giải quyết. Cho nên không có thời gian giành cho cô.
“Vũ Nhiên, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc mình thật tốt.”Đôi môi cô khẽ nhúc nhích, trong gió, cảm xúc đan xen nhau, không biết là của hắn hay là của cô.
Lê Duệ Húc nhìn bóng lưng cô ngày một xa, đôi môi mỏng mím chặt hơn.
Hắn đi về xe của mình, bóng hắn kéo dài phía sau, đúng như vậy, bọn họ đều làm bạn với chiếc bóng của mình.
Cho nên, bọn họ thực sự rất cô đơn.
Trong phòng khách tầng bốn mươi lăm của tập đoàn Húc Nhật, đây là nơi để bàn bạc công việc làm ăn, cũng là trung tâm vị trí của tòa nhà. Toàn bộ quyết định, mệnh lệnh đều từ đây ra, dưới có mấy nghìn công nhân, chỉ cần một câu, có thể khiến họ mất việc, cũng có thể khiến họ sung sướng.
Ôn Vũ Nhiên lấy điện thoại di động ra, nước đã uống không dưới ba cốc, người vẫn chưa xuất hiện, hắn vẫn chưa nhìn thấy người, hắn cố gắng chờ đợi, mở di động ra nhìn, có một tin nhắn chưa đọc, hắn mở ra, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, là Lạc Lạc.
“Em biết anh bận nhiều việc, không cần lo lắng cho em, em rất khỏe.” Vài dòng ngắn ngủi khiến tâm trạng Ôn Vũ Nhiên có chút thoải mái, hắn cảm nhận được sự dịu dàng trong trái tim, rồi lại áy náy.
Xin lỗi, Lạc Lạc, chờ một chút, chờ anh một chút…
Hắn cất điện thoại di động của mình đi, toàn tâm toàn ý chờ đợi người đàn ông được xưng là kì tài thương mại.
Lê Duệ Húc, tổng tài của tập đoàn Húc Nhật, chỉ có ba năm ngắn ngủi, mà hắn dùng sự sắc bén và ánh mắt chính xác, đưa tập đoàn Húc Nhật mở rộng gấp ba lần, không những thuận lợi đưa tập đoàn Húc Nhật lọt top một trăm doanh nghiệp toàn cầu, cũng khiến mình trở thành một người đàn ông giỏi nhất, hắn chính là một kì tài thương mại, cũng là một thương nhân trời sinh, bây giờ hắn lại sở hữu nhưng người mẫu sáng giá nhất.
Tai tiếng về phụ nữ của hắn cũng rất ít, không có cô gái nào thân cận bên hắn, điều này càng khiến cho rất nhiều cô gái điên cuồng vì hắn, cho dù biết hắn là kẻ lãnh khốc vô tình, coi phụ nữ không ra gì, cũng không có yêu bất kì ai, nhưng vẫn có một số lớn phụ nữ rào trước đón sau, như con thiêu thân lao vào hắn, nghĩ một ngày nào đó mình sẽ ngồi trên chiếc ghế phu nhân tổng tài tập đoàn Húc Nhật…
“Ôn tiên sinh, tổng tài của chúng tôi còn đang họp, anh có muốn thêm một ly nước?” Một thư kí lễ phép hỏi, cắt đứt suy nghĩ của Vũ Nhiên, thư kí lại nhìn thoáng qua người đàn ông này, hắn đã ngồi đây đợi gần hai giờ, thật sự kiên nhẫn a, tổng tài của bọn họ là một người làm việc điên cuồng, khi hắn làm việc thì không thể quấy rầy, nếu không sẽ bị hắn mắng không còn mặt mũi, và hơn nữa sẽ được về nhà sống với số tiền dành dụm được.
“Không cần, cảm ơn.” Ôn Vũ Nhiên thản nhiên lắc đầu, vẫn ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, hắn đã đợi gần hai giờ, cũng không có cái gì khó chịu, có rất nhiều người ngay đến cả phòng khách của tập đoàn Húc Nhật còn không thể bước vào, hắn coi như vẫn còn hi vọng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.