Quyển 4 - Chương 5
Hạ Nhiễm Tuyết
11/04/2014
“Thật sao?” Ninh Nhiên lại dùng sức nắm lấy tay áo Duệ Húc, vô cùng phấn khích, Lê An Đồng tuy không nói gì, nhưng cũng vội kéo tay của vợ mình, vợ ông muốn bóp chết con sao? Ninh Nhiên vừa khóc vừa cười, sắc mặt An Đồng bình tĩnh, chỉ có ông mới biết, tim ông đập nhanh như thế nào.
Cả hai người đều nghĩ về đứa bé mà Duệ Húc nói, tay chân nho nhỏ, gương mặt mập mạp, hiện tại hận không thể nhìn ngay thấy nó.
Cha con Kiều Na choáng váng, làm sao Duệ Húc lại có thể có con vào lúc này.
Kiều Na sắp khóc đến nơi, Ninh Nhiên luôn hòa nhã với bọn họ, bây giờ lại như không nhìn thấy họ, trong lòng bà chỉ còn cháu trai.
“Em… Em có thể. Em sẽ đối tốt với con anh,” Đột nhiên Kiều Na đnứg lên, ánh mắt Duệ Húc thâm trầm hơn, vợ chồng Lê gia có lỗi nhìn ông Kiều, dường như họ có chút thất lễ. Lồng ngực Kiều Na không ngừng phập phồng, cô dùng sức biểu đạt tư tưởng của mình.
“Em tin rằng em sẽ làm một người mẹ tốt, em sẽ coi con anh giống như con em…” ông Kiều ngồi cạnh xấu hổ cúi đầu, nếu như ly hôn ông còn có thể chấp nhận, chỉ là có một đứa bé, con gái ông còn quá trẻ con, cái gì cũng không biết làm, làm sao có thể làm một người mẹ tốt được, hơn nữa, căn bản con gái ông không thích trẻ con, huống hồ đứa bé này lại là con của một người phụ nữ khác.
“Cô nguyện ý?” Duệ Húc lãnh đạm hỏi, vợ chồng Lê gia đưa mắt nhìn nhau, đem toàn bộ quyền quyết định giao cho Duệ Húc, bọn họ chỉ cần có một đứa cháu là được rồi, còn chuyện tình cảm cứ để con họ quyết đi, bọn họ cũng tin rằng, con trai họ cũng không có ý định độc thân cả đời.
“Vâng,” Kiều Na dùng sức gật đầu rồi mỉm cười, chỉ là nụ cười của cô méo mó thật khó nhìn.
“Nhưng, cô Kiều, tôi chỉ có thể nói với cô một tiếng xin lỗi, tôi không thể đồng ý.” Duệ Húc đứng lên, “Chú Kiều, làm chú thất vọng rồi, cháu không muốn con cháu tủi thân, nó sẽ có mẹ nó yêu nó, cho nên, xin lỗi, cháu không thể cưới con gái chú.” Hắn đưa mình vào vị thế thấp kém, ông Kiều chỉ có thể gật đầu, người ta không muốn cưới, ông còn cách nào khác, ngay từ đầu ông đã biết Duệ Húc không muốn, đáng tiếc, cuối cùng không thể khiến cho Duệ Húc trở thành con rể mình, quá đáng tiếc.
“Không được, cha, con không muốn,” Kiều Na vừa nghe thấy như thế, như có cái gai đâm vào cổ họng, một chút khí chất đều biến mất, đúng là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều đến hư, Ninh Nhiên khẽ thở dài một tiếng, một người con dâu như thế này, họ cũng không dám có, nhỡ cô ta ngược đãi cháu trai họ thì phải làm sao, đó là tâm can bảo bối nhà họ Lê a.
Duệ Húc cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn qua Kiều Na, lạnh băng, khiến Kiều Na biết chính mình đã làm sai cái gì, cô cúi đầu, dừng sức nắm chặt vạt áo, ông Kiều đứng lên, vội vàng kéo con gái mình.
“An Đồng, tôi mới nhớ ra, tôi có cuộc họp phải tham dự, chúng tôi không quấy rầy mọi người nữa.”
Lê An Đồng đứng lên, coi như không có chuyện gì xảy ra,” Ông Kiều, tuy chúng ta không thể thành thông gia nhưng vẫn hoang nghêng ông qua chơi, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, bây giờ có cơ hội phải gặp nhau nhiều một chút,” ông Kiều gật đầu, vội vàng lôi kéo cô con gái đã không thể khống chế được bản thân ra ngoài, ông sợ Kiều Na còn gây ra chuyện gì nữa.
Từ xa, còn có thể nghe được giọng nói của Kiều Na, “Cha, vì sao chúng ta phải đi, con không quan tâm anh ấy có con hay không, còn chỉ muốn gả cho anh ấy…”
“Câm mồm,” ông Kiều cố gắng đè thấp giọng, có chút không biết phải làm sao và thở dài, “Nana, con còn không nhìn ra sao? Mặc kệ có con hay không, Duệ Húc đều không muốn cưới con, cho tới bây giờ cậu ta đều không nghĩ tới việc cưới con.”
“Không phải, không phải, chúng ta vốn có thể…” Kiều Na còn muốn nói gì đó, cũng theo tiếng đóng cửa, âm thanh dần dần biến mất.
Duệ Húc đứng lên, người đi trà lạnh, hắn cũng không cần phải ngồi đây nữa.
“Cha, mẹ, con lên phòng trước,” Hắn khẽ gật đầu nhìn cha mẹ mình, trên mặt không giấu được sự mệt mỏi. Khóe môi Ninh Nhiên khẽ động, sau đó bà nhìn An Đồng, bà mím môi, bà nghe thấy tiếng thở dài vang lên bên tai mình.
Duệ Húc cởi áo khoác, định hút một điếu thuốc, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn đi tới mở cửa, ngoài cửa là mẹ hắn – Ninh Nhiên.
“Húc… Mẹ có thể nói chuyện với con không?” Ninh Nhiên đứng ở cửa, nhìn cậu con trai cao hơn mình rất nhiều.
“Vâng,” Duệ Húc khẽ gật đầu, sau đó tránh đường để Ninh Nhiên bước vào, bà nhìn căn phòng này,”Đây là căn phòng cô bé kia từng ở?” Bà luôn không hiểu được, vì sao con bà có phòng lớn không ở, cố tình ở đây, bây giờ nhìn những đồ vật nữ tính này, bà mới biết, tâm tư của con trai bà.
Người ngoài đều nói con bà lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn độc ác, nhưng bà biết, trái tim của con bà, cho tới bây giờ không hề lạnh, chẳng qua hắn chưa tìm được người thích hợp, tính cách của Húc rất giống cha. Hai cha con họ giống nhau hoặc yêu hoặc không yêu cả đời.
“Vâng, mẹ, bọn con ngủ ở hai phòng khác nhau, chỉ có vài ngày là bọn con ở cùng, có thể nói con đã cho cô ấy một giây hạnh phúc rồi đau khổ cả đời, mà cô ấy vẫn sinh ra đứa con của con.”
“Húc, không phải con nói đứa bé kia đã…” Chẳng lẽ là nhầm lẫn sao? Ninh Nhiên hỏi vẫn đề bà để ý nhất, lúc ấy rõ ràng con bà đau khổ khi biết mình mất đi đứa bé, sao đột nhiên lại có con, cô bé đó không sinh non sao?
“Không, mẹ… Đứa bé đã không còn, vì Lạc Lạc mang thai đôi, may mắn vẫn còn một đứa, may mắn là nó vẫn còn sống, con đã từng hỏi qua Đoàn Hạo, cậu ấy nói, chuyện này đã từng xảy ra, mà đứa bé con sống kia chính là kì tích.”
“Cho nên, mẹ… Con vẫn mang tội giết con mình, đó là điều con không thể trốn tránh.”
Ninh Nhiên đau lòng nhìn con trai mình, cũng đau lòng cho đứa cháu không có duyên với họ, nhưng bọn họ vẫn còn một kì tích. Dù sao ông trời vẫn nhân từ với bọn họ, cho dù đã cướp đi một đứa nhưng vẫn để lại cho họ một đứa.
Cả hai người đều nghĩ về đứa bé mà Duệ Húc nói, tay chân nho nhỏ, gương mặt mập mạp, hiện tại hận không thể nhìn ngay thấy nó.
Cha con Kiều Na choáng váng, làm sao Duệ Húc lại có thể có con vào lúc này.
Kiều Na sắp khóc đến nơi, Ninh Nhiên luôn hòa nhã với bọn họ, bây giờ lại như không nhìn thấy họ, trong lòng bà chỉ còn cháu trai.
“Em… Em có thể. Em sẽ đối tốt với con anh,” Đột nhiên Kiều Na đnứg lên, ánh mắt Duệ Húc thâm trầm hơn, vợ chồng Lê gia có lỗi nhìn ông Kiều, dường như họ có chút thất lễ. Lồng ngực Kiều Na không ngừng phập phồng, cô dùng sức biểu đạt tư tưởng của mình.
“Em tin rằng em sẽ làm một người mẹ tốt, em sẽ coi con anh giống như con em…” ông Kiều ngồi cạnh xấu hổ cúi đầu, nếu như ly hôn ông còn có thể chấp nhận, chỉ là có một đứa bé, con gái ông còn quá trẻ con, cái gì cũng không biết làm, làm sao có thể làm một người mẹ tốt được, hơn nữa, căn bản con gái ông không thích trẻ con, huống hồ đứa bé này lại là con của một người phụ nữ khác.
“Cô nguyện ý?” Duệ Húc lãnh đạm hỏi, vợ chồng Lê gia đưa mắt nhìn nhau, đem toàn bộ quyền quyết định giao cho Duệ Húc, bọn họ chỉ cần có một đứa cháu là được rồi, còn chuyện tình cảm cứ để con họ quyết đi, bọn họ cũng tin rằng, con trai họ cũng không có ý định độc thân cả đời.
“Vâng,” Kiều Na dùng sức gật đầu rồi mỉm cười, chỉ là nụ cười của cô méo mó thật khó nhìn.
“Nhưng, cô Kiều, tôi chỉ có thể nói với cô một tiếng xin lỗi, tôi không thể đồng ý.” Duệ Húc đứng lên, “Chú Kiều, làm chú thất vọng rồi, cháu không muốn con cháu tủi thân, nó sẽ có mẹ nó yêu nó, cho nên, xin lỗi, cháu không thể cưới con gái chú.” Hắn đưa mình vào vị thế thấp kém, ông Kiều chỉ có thể gật đầu, người ta không muốn cưới, ông còn cách nào khác, ngay từ đầu ông đã biết Duệ Húc không muốn, đáng tiếc, cuối cùng không thể khiến cho Duệ Húc trở thành con rể mình, quá đáng tiếc.
“Không được, cha, con không muốn,” Kiều Na vừa nghe thấy như thế, như có cái gai đâm vào cổ họng, một chút khí chất đều biến mất, đúng là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều đến hư, Ninh Nhiên khẽ thở dài một tiếng, một người con dâu như thế này, họ cũng không dám có, nhỡ cô ta ngược đãi cháu trai họ thì phải làm sao, đó là tâm can bảo bối nhà họ Lê a.
Duệ Húc cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn qua Kiều Na, lạnh băng, khiến Kiều Na biết chính mình đã làm sai cái gì, cô cúi đầu, dừng sức nắm chặt vạt áo, ông Kiều đứng lên, vội vàng kéo con gái mình.
“An Đồng, tôi mới nhớ ra, tôi có cuộc họp phải tham dự, chúng tôi không quấy rầy mọi người nữa.”
Lê An Đồng đứng lên, coi như không có chuyện gì xảy ra,” Ông Kiều, tuy chúng ta không thể thành thông gia nhưng vẫn hoang nghêng ông qua chơi, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, bây giờ có cơ hội phải gặp nhau nhiều một chút,” ông Kiều gật đầu, vội vàng lôi kéo cô con gái đã không thể khống chế được bản thân ra ngoài, ông sợ Kiều Na còn gây ra chuyện gì nữa.
Từ xa, còn có thể nghe được giọng nói của Kiều Na, “Cha, vì sao chúng ta phải đi, con không quan tâm anh ấy có con hay không, còn chỉ muốn gả cho anh ấy…”
“Câm mồm,” ông Kiều cố gắng đè thấp giọng, có chút không biết phải làm sao và thở dài, “Nana, con còn không nhìn ra sao? Mặc kệ có con hay không, Duệ Húc đều không muốn cưới con, cho tới bây giờ cậu ta đều không nghĩ tới việc cưới con.”
“Không phải, không phải, chúng ta vốn có thể…” Kiều Na còn muốn nói gì đó, cũng theo tiếng đóng cửa, âm thanh dần dần biến mất.
Duệ Húc đứng lên, người đi trà lạnh, hắn cũng không cần phải ngồi đây nữa.
“Cha, mẹ, con lên phòng trước,” Hắn khẽ gật đầu nhìn cha mẹ mình, trên mặt không giấu được sự mệt mỏi. Khóe môi Ninh Nhiên khẽ động, sau đó bà nhìn An Đồng, bà mím môi, bà nghe thấy tiếng thở dài vang lên bên tai mình.
Duệ Húc cởi áo khoác, định hút một điếu thuốc, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn đi tới mở cửa, ngoài cửa là mẹ hắn – Ninh Nhiên.
“Húc… Mẹ có thể nói chuyện với con không?” Ninh Nhiên đứng ở cửa, nhìn cậu con trai cao hơn mình rất nhiều.
“Vâng,” Duệ Húc khẽ gật đầu, sau đó tránh đường để Ninh Nhiên bước vào, bà nhìn căn phòng này,”Đây là căn phòng cô bé kia từng ở?” Bà luôn không hiểu được, vì sao con bà có phòng lớn không ở, cố tình ở đây, bây giờ nhìn những đồ vật nữ tính này, bà mới biết, tâm tư của con trai bà.
Người ngoài đều nói con bà lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn độc ác, nhưng bà biết, trái tim của con bà, cho tới bây giờ không hề lạnh, chẳng qua hắn chưa tìm được người thích hợp, tính cách của Húc rất giống cha. Hai cha con họ giống nhau hoặc yêu hoặc không yêu cả đời.
“Vâng, mẹ, bọn con ngủ ở hai phòng khác nhau, chỉ có vài ngày là bọn con ở cùng, có thể nói con đã cho cô ấy một giây hạnh phúc rồi đau khổ cả đời, mà cô ấy vẫn sinh ra đứa con của con.”
“Húc, không phải con nói đứa bé kia đã…” Chẳng lẽ là nhầm lẫn sao? Ninh Nhiên hỏi vẫn đề bà để ý nhất, lúc ấy rõ ràng con bà đau khổ khi biết mình mất đi đứa bé, sao đột nhiên lại có con, cô bé đó không sinh non sao?
“Không, mẹ… Đứa bé đã không còn, vì Lạc Lạc mang thai đôi, may mắn vẫn còn một đứa, may mắn là nó vẫn còn sống, con đã từng hỏi qua Đoàn Hạo, cậu ấy nói, chuyện này đã từng xảy ra, mà đứa bé con sống kia chính là kì tích.”
“Cho nên, mẹ… Con vẫn mang tội giết con mình, đó là điều con không thể trốn tránh.”
Ninh Nhiên đau lòng nhìn con trai mình, cũng đau lòng cho đứa cháu không có duyên với họ, nhưng bọn họ vẫn còn một kì tích. Dù sao ông trời vẫn nhân từ với bọn họ, cho dù đã cướp đi một đứa nhưng vẫn để lại cho họ một đứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.