Quyển 1 - Chương 62
Hạ Nhiễm Tuyết
06/03/2014
Môi Tô Lạc khẽ nhúc nhích, muốn rời xa khỏi ngón tay hắn, nhưng càng rời xa, hắn lại càng tiến gần cô, dường như tất cả của cô, hắn đều rõ,
người như hắn có cái gì muốn biết mà không được.
Vợ của Lê Duệ Húc…
“Không phải là không có ai biết hay sao?” Cô buồn bã nhìn hắn, ánh
mắt như nước, long mi nhẹ chớp như cánh bướm, không có ai biết cô là vợ
của hắn, bởi vì cô vẫn là cô, không ai biết sự thay đổi, hôn lễ đó không tính là hôn lễ. Một người thân của cô cũng không có.
Bởi vì không có ai biết, hắn kết hôn, là một người đã có gia đình, cô đã kết hôn, gả cho Lê Duệ Húc hắn.
“Không có ai biết.” Lê Duệ Húc lặp lại lời của cô, đáy mắt sâu thẳm, xem thường nhìn cô, cô còn muốn thế nào, bà Lê, cô không có cảm giác cô đã có rất nhiều thứ sao, thân phận này, địa vị này, không ít phụ nữ
thèm muốn có được.
Trong mắt Tô Lạc hiện lên chua sót, rơi vào tầm mắt của hắn, cô không nói nhưng hắn biết…
Vì sao bọn họ kết hôn, cô hiểu…
“Bà Lê, Lê tiên sinh cần cảnh cáo cô, nơi này của cô,” Ngón tay Lê
Duệ Húc dời xuống, đặt vào trái tim cô, ” Nhớ kĩ, nơi này của cô có thể ở bên ngoài…, nhưng thân thể của cô, ngàn vạn lần nên nhớ là thuộc về
đây, nếu không chồng cô – Lê tiên sinh sẽ rất tức giận.” Lời nói của hắn lạnh băng, khiến cho trái tim cô thắt lại, đây là cảnh cáo, cảnh cáo
nguy hiểm đến tính mạng.
Tô Lạc nhìn chính mình trong đôi mắt hắn, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy.
“Lê tiên sinh, nếu bà Lê hứa với anh, thì anh cũng sẽ hứa với bà Lê
được không?” Cô khẽ chớp mắt, một ý nghĩ lóe lên, đêm tân hôn liền đưa
một cô gái về qua đêm, còn có thể cho cô sự tôn trọng sao?
Cô có thể làm điều hắn muốn, vì cô không có nghĩ sẽ phản bội, cho dù là cô hay là người khác.
Trái tim cô, không lâu nữa trong tương lai, cũng có thể quên. Không phải vì cô đã yêu người khác, mà là vì cô đã tê liệt.
Sắc mặt Lê Duệ Húc khẽ cứng lại, thật không ngờ cô sẽ đưa ra vấn đề
như vậy, cô muốn hắn trung thành, muốn nhà của hắn, cô có phải quá tham
lam rồi không.
Tô Lạc nhìn sắc mặt hắn đã biết được đáp án của hắn, hắn không có
khả năng. Tô Tử Lạc chỉ là một thứ trang trí mà hắn cưới về mà thôi,
trong cuộc hôn nhân này, cho tới bây giờ chưa có một sự công bằng với
cô.
Ánh mắt cô trở nên mông lung, sự u ám tràn ngập trong mắt cô, đột nhiên cô cảm thấy một gương mặt tiến sát tới mặt mình.
Phịch, túi đồ trong tay cô rơi trên mặt đất, trái tim yếu ớt của cô trấn động.
Cô cảm thấy đôi môi mình có chút ướt, cô mở mắt ra, gương mặt người
đàn ông hiện ngay trước măt, cái gì đây, cô không biết, cô chỉ biết, đôi môi người đàn ông này đang dính vào môi cô, môi của hắn không giống như môi của Ôn Vũ Nhiên, xưa nay Ôn Vũ Nhiên đều rất nhẹ nhàng, còn hắn chỉ chạm vào môi cô, môi hắn cũng lạnh như băng, có thể cảm nhận được sự
lạnh giá từ trong tim hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.