Quyển 2 - Chương 79
Hạ Nhiễm Tuyết
07/03/2014
Cô đã không còn cảm giác đau nữa, cả người đứng chết lặng.
“Nếu Trữ San có chuyện gì xảy ra, Tô Tử Lac, tôi sẽ trả lại cô gấp
mười lần,” phịc một tiếng, hắn ném chiếc cốc sang một bên, chiếc cốc vỡ
tan, mảnh vỡ bay xuống, hắn ôm lấy Trữ San rời đi, không thèm liếc nhìn
Tô Lạc một cái, giống như cô là một thứ bẩn thỉu, đến nhìn một cái cũng
sẽ làm hắn khó chịu.
Trữ San quay đầu nhìn qua Tô Lạc, ánh mắt chứa đầy sự đắc ý và mỉa
mai, khóe môi cong ngày càng cao, Trữ San khẽ hé môi, Tô Lạc nhìn thấy
nở nụ cười chua sót, bóng lưng hắn ngày một xa, cô nghe được tiếng Trữ
San nói… “Tô Tử Lạc, cô nhìn thấy chưa, tôi thắng.”
Cô đưa tay về phía trước, trên ngón tay đã bị bỏng một mảng, còn cả
trên người cô, nơi bị nước dội vào, làn da nóng đỏ bừng, cả người cô
ngày càng nóng còn hắn đã lạnh lùng chấm dứt tất cả.
Cô quay lưng về phía cửa, cả người không ngừng run lên, cô đưa tay
bịt kín miệng, cố gắng không phát ra tiếng khóc, cố gắng đè nén.
Một số người ở phòng thiết kế đứng ngoài cửa, nhìn thấy cô bắt đầu xì xào bàn tán.
“Mấy người nói xem, cô ta đúng là tổng tài phu nhân sao?” Có người hoài nghi hỏi.
“Tôi thấy không giống, tôi còn tưởng tồng tài sẽ lấy cô Tề, dù sao
bọn họ mới xứng đôi, mà có lấy cũng không thể lấy một cô gái bình thường như thế này được đúng không?”
“Đúng vậy, thật sự không xứng.” Những người khác cũng không ngừng
nói, không ai nhìn thấy nước mặt Tô Lạc ngày càng nhiều, cô có gắng kìm
nén tiếng khóc, ở đây, nếu không nhịn được vậy cô còn có thể chịu đựng
được cái gì nữa, còn có thể chịu đựng được cái gì nữa đây.
“Mấy người đứng chỗ này làm gì, tất cả về làm việc mau nếu không
muốn bị trừ tiền lương,” một giọng nói nghiêm khắc truyền tới, là quản
lý của họ, giống như bọn họ đều bị giáng chức.
“Quản lí, không nên quên, lúc trước là vì cô ta, cho nên cô cũng
cũng bị giáng xuống một bậc,” có người không phục nói, Trần Mĩ Liên
trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng, người nọ đành phải ngậm miệng, có
chút bực mình theo những người khác đi ra ngoài, bước chân có chút nặng
nhẹ, người nọ vẫn rất bất bình.
Sự im lặng bao trùm tất cả, tiếng hít thở truyền tới, có thêm cả tiếng thở dài.
“Tô Tử Lạc, uống xong nước, quay lại làm việc, nếu cô không muốn để
người khác nói mình đi cừa sau thì hãy làm cho tốt, họ dùng miệng nói,
cô dùng tay để làm việc, hiểu không.” Hai tay khoanh trước ngực, bình
tĩnh nói xong, đối với chuyện vừa rồi, cô chỉ biết chuyển sang chuyện
khác.
Nói xong, cô xoay người rời đi, hàng lông mày nhíu chặt lại.
Tầng mười ba này dường như trở thành nơi nhiều chuyện rồi.
Tô Lạc buông tay xuống, mu bàn tay đỏ nựng lên, trái tim cô đau đớn, cô dùng sức lau khô nước mắt trên mặt, nhưng cho dù cô lau nhiều như
thế nào, nước mắt vẫn rơi xuống.
Cô ngẩng đầu lên, trước mắt đều mờ ảo, cô khẽ nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, lúc này lại hồng hồng.
Cô đi ra ngoài, không ít người nhìn theo bước chân của cô.
Có xem người gặp họa, có khinh bỉ, cũng có chút đồng tình, mắt cô
sưng đỏ, ngồi vào chỗ làm việc của mình, cầm chiếc bút lên, ngón tay cô
lại không thể nắm chặt chiếc bút.
Những nét vẽ ngày càng nhiều trên tờ giấy, màu sắc tinh tế, giống
như nhuộm lên một bức tranh thủy mặc, không ngừng lay động, xinh đẹp
bay bổng cũng héo tàn.
Trong văn phòng Duệ HÚc, Trữ San khẽ xoa tay mình, “Đau…” Cô cẩn
thận nhìn thoáng qua hàng lông mày nhíu chặt của Duệ Húc, tay kia thì
đặt lên hàng lông mày của hắn, “Đừng nhíu mày, Húc, anh như vậy sẽ mau
già, em không đau” Cô cố gắng cười, chính là nụ cười kia, khiến cho tim
Duệ Húc nhói đau, không biết vì sao, nụ cười của cô giống như ai đó,
khiến trái tim hắn nhói đau.
Tuy nói là một chút, nhưng sự đau đướn này quá rõ ràng.
Hắn cúi đầu, cẩn thận bôi thuốc lên tay Trữ San, cho tới khi bàn tay cô không còn đỏ nữa, khóe môi hắn khẽ mím lại.
” Vì sao lại đi vào đó?” Hắn kéo Trữ San vào lòng, ngón tay không
ngừng xoa nhẹ vào tay cô, nhưng lời hắn nói lại không có nửa phần ôn
nhu, dường như có trách cứ, có chỉ trích….
“Em…” Trữ San cắn cắn môi dưới, “Xin lỗi, Húc… Em sẽ không chủ động
đi tìm cô ấy nữa, hiện tại em đã biết, mặc kệ một cô gái có vẻ bề ngoài
đơn thuần như thế nào, khi yêu đều dễ bị kích động,” Trữ San khẽ thở
dài, dùng lời nói đơn giản để trả lời vấn đề của hắn, hắn là một người
đàn ông thông minh, mà cô cũng là một người phụ nữ thông minh, bọn họ đã ở cùng nhau lâu như vậy, tính cách của hắn, cô hiểu rất nhiều.
Hắn rất tự nhiên với cô. Mặc kệ sự thật của chuyện đó là gì. Có hắn ở đây, hắn sẽ kết thúc mọi chuyện.
“Anh không muốn em gặp những chuyện như vậy,,,” Ngón tay Duệ Húc
dùng lực một chút, Trữ San cảm thấy đau, nhưng vẫn nở nụ cười, quả
nhiên cô đã đoan đúng, cô thắng.
Tô Lạc về tới nhà, căn nhà vãn trống rỗng như vậy, ngoài trừ cô ra,
cái gì cũng không có, trừ bỏ hơi thở của cô, cô không hề nghe được tiếng gì nữa, hôm nay hắn lại tăng ca, lại không thể về, gần đây hắn luôn
tăng ca, cô cười chua sót, thật sự không có gì quan trọng, cô hiểu rồi,
Tô Tử Lạc với hắn mà nói, vốn không hề quan trọng.
Cô cúi đầu, nhìn bàn tay sưng đỏ, một số chỗ bị phồng nước, cô khẽ
chạm vào, cảm thấy đau đớn, nhưng cô không hề để ý, thực sự không để ý,
cô nhìn tới ngón áp út, nghĩ tới chiếc nhẫn, đó là tứh đại diện cho cuộc hôn nhân này của cô, là thứ quan trong nhất tới cô, là thứ cô trân
trọng nhất, cho dù người khác không cần, đối với Tô Tử Lạc mà nói, chiếc nhẫn kia chính là bảo bối của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.