Quyển 1 - Chương 87
Hạ Nhiễm Tuyết
07/03/2014
Anh ta nói muốn ai biến mất thì người đó sẽ phải biến mất, sẽ không
vô duyên vô cớ mà chĩa mũi nhọn vào người khác, cô gái kia nên cảm tạ
Duệ Húc luôn luôn lí trí, chỉ muốn cô ta biến mất khỏi làng giải trí chứ không phải là những thứ khác, trời sinh anh ta đã là một ác ma, đắc tội với ác ma còn có đường sống sao?
Cửa đóng lại, Lê Duệ Húc đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, đứng trước cửa sổ, để ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt mình, ánh sáng khiến
cho mắt anh càng lạnh.
Anh lấy điện thoại di động, tìm một dãy số, không biết cô thế nào
rồi, cô thực sự rất bản lãnh, khiến cho hắn nhớ rõ cô bị thương như thế
nào, bây giờ anh chỉ muốn biết, cô có còn sống hay không.
Nhấn nút gọi, anh dựa vào bên tương, một bàn tay đặt lên dạ dày, một ngày nay anh chưa ăn uống gì, dạ dày rất khó chịu.
“Cô ấy không sao chứ?” giọng nói không lạnh như mọi hôm, khiến người đàn ông bên kia, nở nụ cười xấu xa, rất muốn nhìn gương mặt người nào
đó.
“Anh nói cô ấy, người giúp việc của anh? Cô ấy tốt lắm, đã tỉnh rồi, hiện giờ cũng có tinh thần hơn, không chết được.”
Một câu người giúp việc của Đoàn Hạo, khiến sắc mặt Lê Duệ Húc càng
khó chịu, anh đột nhiên tắt điện thoại, ném thật mạnh xuống mặt đất, làm vợ của anh dọa người tới vậy sao khiến cô không muốn thừa nhận.
Hình như anh đã quên, là ai đã cho cô cái thân phận người giúp việc.
Hôm nay, không khí trong tập đoàn Húc Nhật thật nặng nề.
Tô Lạc ngồi dậy, vết thương trên đầu đã bớt đau, thực ra vẫn rất rất đau, chỉ là cô không để tâm tới, cho dù có đau hơn nữa cũng có sao, cô
đưa tay với quyển tạp chí trên bàn, Đoàn Hạo đã đặc biệt đêm mấy quyển
tạp chí tới đây để cô xem cho đỡ buồn.
Ở bệnh viện không có ai tới thăm cô, cũng sẽ chẳng có ai tới thăm cô, cô chỉ cần một người, cũng chỉ có một người.
Cuối cùng ngón tay cô cũng với tới quyển tạp chí, trên trán đã lấm
tấm mồ hôi, cô nhắm chặt hai mắt chờ đợi cảm giác này đi qua, tựa vào
đầu giường, mở tạp chí, cô thực không thích xem những thứ này lắm, nhưng hiện tại cô cũng không thể làm được gì cả.
Mắt cô đột nhiên mở lớn, trên tạp chí không phải là Tống Thải Y sao? Cô ấy là tình nhân của Lê Duệ Húc mà, sao có thể…
Trên tờ báo nói hết về cuộc đời của Tống Thải Y, cái gì mà chuyên đi làm tình nhân, bề ngoài trong sáng là giả bộ, thậm chí còn có ảnh chụp
rõ nét, bộ mặt thánh thiện đã bị phá vỡ hoàn toàn, còn nghe nói, tất cả
những bộ phim của cô ta đóng đã không thể tìm được trên mạng, cho nên cô ta chỉ có thể rời khỏi làng giải trí, mới chỉ có một ngày, ngay cả thời gian vùng vẫy trước khi chết cũng không có.
Buông quyển tạp chí xuống, Tô Lạc đưa tay lên đầu xoa nhẹ vết
thương, đột nhiên cửa mở ra, cô giật mình, đập nhẹ vào vết thương, nháy
mắt, khuôn mặt cô nhăn lại, đau tới chảy cả nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.