Quyển 3 - Chương 87
Hạ Nhiễm Tuyết
06/04/2014
“ Hà Duyên, lên xe” tiếp đó là một lời cảnh cáo lạnh lùng, “Nếu cô không muốn bị ném lên xe thì hãy lên xe ngay lập tức,” giọng nói có chút tức giận, thật sự, không giống như Vệ Thần hằng ngày. ( anh Thần ơi, iuu….. rùi :p )
Cả người Hà Duyên khẽ run, cô vẫn đứng tại chỗ.
“Cô không lạnh, chẳng lẽ con gái của cô không lạnh sao?” Câu nói tiếp theo của hắn lại truyền đến, không thể không nói, đây chính là điều làm lòng cô đau đớn nhất, để ý nhất, mặc dù đã có chiếc áo của cô, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng cũng đã tái nhợt vì lạnh. Vệ Thần nói rất đúng, cô có thể chịu được, nhưng Đồng Đồng thì không, cô làm sao có thể nhẫn tâm như thế được.
“ Mẹ… lạnh.. ” Đồng Đồng khẽ co người lại, Hà Duyên xoay người, rốt cục cũng đi lên xe của Vệ Thần, cô nghĩ bên trong còn có người khác nữa, nhưng lại không giống như suy nghĩ của cô, bên trong chỉ có một mình Vệ Thần, mơ hồ vẫn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, hiểu rõ vừa rồi đã có một cô gái ở đây.
Vệ Thần mở điều hòa, Đồng Đồng trong lòng Hà Duyên chớp chớp mắt nhìn, hàng lông mi dài như hai cánh bướm, thật xinh đẹp. Hắn đưa tay ra, Hà Duyên lại ôm chặt con gái hơn, nhìn hắn với ánh mắt đề phòng.
Hắn muốn làm cái gì, hắn định làm gì Đồng Đồng của cô…
“Tôi sẽ không làm gì Đồng Đồng đâu, cô yên tâm,” Vệ Thần thu tay lại, ngón tay khẽ xoa xoa cái trán của mình, hắn cũng không biết vừa rồi hắn làm sao nữa.
Hắn đặt tay lên tay lái, lái xe.
“Hà Duyên, hình như cô rất quen với Bạc Thiếu Triết, vậy, cô cũng biết Tô Tử Lạc sao? ” Về Thần đột nhiên mở miệng, câu hỏi làm Hà Duyên hơi sửng sốt.
“Vâng…” Hà Duên cũng không che giấu hắn, dù sao thì hôm đó mọi người cũng đã nhìn thấy con gái của cô và Bánh Bao Nhỏ cùng đến đó, hơn nữa cô còn cùng Bạch Thiếu Triết rời đi, thậm chí ngay ngày hôm sau công ty liền nhận được rất nhiều lợi ích, tin rằng, chỉ cần không phải là người ngốc, chắc chắn có thể nhìn ra, cô và Bạch Thiếu Triết có mối quan hệ không hề đơn giản.
“Có thể là Tô Tử Lạc không nói với cô, cô ấy chính là vợ trước của Húc, chuyện tình cảm của họ lúc đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu được, cô có thể giúp hắn không? Dù sao, khi chia tay hai người vẫn còn yêu nhau, chyện đó thật đáng tiếc.”
Hà Duyên kéo lại quần áo trên người Đồng Đồng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
“ Xin lỗi, phó tổng, tôi không làm được,” giọng nói của cô không to, nhưng lại rất rõ ràng.
“Vì sao? ” Vệ Thần hơi bất ngờ, hắn không cần cô làm chuyện gì khó khăn, chỉ cần cô giúp Húc thôi, không phải phụ nữ thì dễ đồng cảm với nhau sao, huống chi, người kia chính là cơm áo gạo tiền của cô.
Hà Duyên quay đầu lại, nhìn sang, ánh mắt bị chặn lại dưới cặp kính lộ rõ hơn.
“Tôi không biết tổng tài có yêu Tử Lac hay không, nhưng tôi lại thấy rằng Bạch Thiếu Triết thực sự rất yêu cô ấy, tôi có thể nhìn thấy, trái tim của tôi có thể cảm nhận được, tôi sẽ giúp, nhưng sẽ giúp người nào đối xử tốt với Tô Tử Lạc và người mà Tô Tử Lạc yêu, không cần phó tổng bảo tôi phải làm gì.”
“Có một số việc, là không đúng…” Cô cúi đầu, hai tay Đồng Đồng nắm chặt lấy áo của cô, không thoải mái khẽ động.
Có một số việc thật sự không đúng, nhưng Đồng Đồng là chuyện đúng.
“ Được rồi, đến rồi.” Hà Duyên vẫn im lặng không nói gì, đối với câu nói của Vệ Thần, cô không có trả lời, cho dù là hắn hay Duệ Húc thì đều giống nhau, cô không tin lời những lời của Vệ Thần, cô chỉ tin tưởng những gì cô nhìn thấy.
Cô ôm Đồng Đồng bước xuống xe, quay lại nói một tiếng cảm ơn với Vệ Thần, sau đó bước về phía nhà mình, một căn phòng nhỏ, rất rất nhỏ, nhỏ giống như chỉ bằng cái phòng bếp của nhà Vệ Thần.
Vệ Thần đặt tay lên vô lăng, nhất thời cứ nhìn chằm chằm bóng dáng biến mất dần, rất lâu, tâm trạng không thể trở lại như lúc trước.
Hắn nghĩ, hắn đã điên rồi, cô gái kia dường như có cá tính hơn nhiều so với trong tưởng tưởng của hắn, hơn nữa, hắn phát hiện ra sự thật bại của mình, hắn không thấy cô giống cục đất nữa, hiện tại hắn càng nhìn càng thấy thuận mắt…
“Húc, lần này anh gặp phải một tình địch khó đối phó rồi, người đàn ông kia không hề thua kém gì anh, những gì tôi có thể giúp thì đều đã giúp rồi. Tất cả, phải trông cậy vào bản thân anh thôi.”
“Buông tha hay tiếp tục, đó là chuyện của anh. Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Hắn lái xe, rời khỏi nơi này, nhưng hắn không hề biết rằng, trên ô cửa sổ nho nhỏ, có một cô gái nhìn chằm chằm chiếc xe của hắn đi xa dần.
Hà Duyên bỏ kính mắt xuống, không đeo kính, gương mặt cô thanh tú hơn nhiều, chỉ là hốc mắt cô lại đỏ lên.
Cô quay đầu, lại đeo kính mắt vào, Đồng Đồng đang ngủ, bên ngoài dường như ngày một lạnh hơn, cô kéo tấm rèm xuống, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài.
Một chiếc xe vẫn đỗ ở trước cửa của một căn biệt thự, một người đàn ông đứng tựa vào xe, hắn giống như một tảng đá, vẫn đứng ở đó, ánh mắt cứ nhìn về một hướng, ánh mắt màu trà u ám hơi nheo lại u ám.
Cánh cửa kia vẫn không hề mở ra.
Hắn sẽ chờ ở đây, và sẽ mãi chờ ở nơi này, nếu như hai năm trước cô đều ở đây đợi hắn, vậy thì, hai năm sau, hắn sẽ chờ, chỉ cần có cô ở đây hắn sẽ mãi chờ đợi…
Tay hắn đặt lên bụng, đã lâu rồi hắn không ăn uống gì, dạ dày của hắn lúc này không ngừng co rút, rất đau, nhưng, hắn vẫn cứ đứng ở đây, trông hắn giống như một hòn vọng thê. ( ở VNam có hòn Vọng Phu, TQ sắp có hòn vọng thê ha )
Gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua người hắn, từng cơn, từng cơn lạnh buốt, thổi tới làm cho làm cho mái tóc của hắn không ngừng bay lên, rất nhanh liền bị rối tung lên.
Hắn ngẩng đầu lên, những hạt mưa nhỏ không ngừng rơi trên người hắn, trời bỗng đổ mưa, bầu trời xám xịt, cảm giác áp lực nặng nề đè lên người.
Hắn không vào trong xe, cũng không tránh mưa, mặc kệ cho mưa rơi vào người hắn, làm ướt quần áo hắn, làm ướt tóc hắn, hai mắt cũng bị nước mưa làm mờ đi.
Hắn đứng thẳng người…Ánh mắt vẫn kiên định nhìn về một phía.
“ Dì, trời mưa rồi, ” Đồng Đồng kéo rèm cửa sổ ra, Bánh Bao Nhỏ vừa nghe thấy vậy, lập tức chạy đến, dùng sức kiễng chân lên, nhìn ra bên ngoài. Bao Bao không ngừng chớp mắt nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cũng nhìn rõ những hạt mưa rơi xuống.
“ Mẹ, mưa mưa…” đôi châm mập ú vội chạy vào phòng bếp, ôm chạt lấy chân của Tô Tử Lạc, làm cho cốc sữa trong tay của Tô Tử Lạc sóng sánh một chút, sau đó, nó lại buông một tay ra chỉ về phía cửa sổ, “Đúng rồi, trời mưa, ra chơi cùng với chị một lúc đi, một lát nữa sẽ có sữa uống” cô xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu bé, còn ánh mắt mông lung thì nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hắn vẫn chưa đi…
Bánh Bao Nhỏ buông lỏng chân của cô ra, lại chạy về hướng Đồng Đồng, nó cứ như vậy, chạy một hồi, đôi chân nhỏ mũm mĩm kia lại không thấy mệt
( ta thề chứ, nếu gặp đc cái Bánh Bao này thi ta sẽ hun cho ướt hết lun, iu không tả đc ^.^)
Cả người Hà Duyên khẽ run, cô vẫn đứng tại chỗ.
“Cô không lạnh, chẳng lẽ con gái của cô không lạnh sao?” Câu nói tiếp theo của hắn lại truyền đến, không thể không nói, đây chính là điều làm lòng cô đau đớn nhất, để ý nhất, mặc dù đã có chiếc áo của cô, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng cũng đã tái nhợt vì lạnh. Vệ Thần nói rất đúng, cô có thể chịu được, nhưng Đồng Đồng thì không, cô làm sao có thể nhẫn tâm như thế được.
“ Mẹ… lạnh.. ” Đồng Đồng khẽ co người lại, Hà Duyên xoay người, rốt cục cũng đi lên xe của Vệ Thần, cô nghĩ bên trong còn có người khác nữa, nhưng lại không giống như suy nghĩ của cô, bên trong chỉ có một mình Vệ Thần, mơ hồ vẫn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, hiểu rõ vừa rồi đã có một cô gái ở đây.
Vệ Thần mở điều hòa, Đồng Đồng trong lòng Hà Duyên chớp chớp mắt nhìn, hàng lông mi dài như hai cánh bướm, thật xinh đẹp. Hắn đưa tay ra, Hà Duyên lại ôm chặt con gái hơn, nhìn hắn với ánh mắt đề phòng.
Hắn muốn làm cái gì, hắn định làm gì Đồng Đồng của cô…
“Tôi sẽ không làm gì Đồng Đồng đâu, cô yên tâm,” Vệ Thần thu tay lại, ngón tay khẽ xoa xoa cái trán của mình, hắn cũng không biết vừa rồi hắn làm sao nữa.
Hắn đặt tay lên tay lái, lái xe.
“Hà Duyên, hình như cô rất quen với Bạc Thiếu Triết, vậy, cô cũng biết Tô Tử Lạc sao? ” Về Thần đột nhiên mở miệng, câu hỏi làm Hà Duyên hơi sửng sốt.
“Vâng…” Hà Duên cũng không che giấu hắn, dù sao thì hôm đó mọi người cũng đã nhìn thấy con gái của cô và Bánh Bao Nhỏ cùng đến đó, hơn nữa cô còn cùng Bạch Thiếu Triết rời đi, thậm chí ngay ngày hôm sau công ty liền nhận được rất nhiều lợi ích, tin rằng, chỉ cần không phải là người ngốc, chắc chắn có thể nhìn ra, cô và Bạch Thiếu Triết có mối quan hệ không hề đơn giản.
“Có thể là Tô Tử Lạc không nói với cô, cô ấy chính là vợ trước của Húc, chuyện tình cảm của họ lúc đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu được, cô có thể giúp hắn không? Dù sao, khi chia tay hai người vẫn còn yêu nhau, chyện đó thật đáng tiếc.”
Hà Duyên kéo lại quần áo trên người Đồng Đồng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
“ Xin lỗi, phó tổng, tôi không làm được,” giọng nói của cô không to, nhưng lại rất rõ ràng.
“Vì sao? ” Vệ Thần hơi bất ngờ, hắn không cần cô làm chuyện gì khó khăn, chỉ cần cô giúp Húc thôi, không phải phụ nữ thì dễ đồng cảm với nhau sao, huống chi, người kia chính là cơm áo gạo tiền của cô.
Hà Duyên quay đầu lại, nhìn sang, ánh mắt bị chặn lại dưới cặp kính lộ rõ hơn.
“Tôi không biết tổng tài có yêu Tử Lac hay không, nhưng tôi lại thấy rằng Bạch Thiếu Triết thực sự rất yêu cô ấy, tôi có thể nhìn thấy, trái tim của tôi có thể cảm nhận được, tôi sẽ giúp, nhưng sẽ giúp người nào đối xử tốt với Tô Tử Lạc và người mà Tô Tử Lạc yêu, không cần phó tổng bảo tôi phải làm gì.”
“Có một số việc, là không đúng…” Cô cúi đầu, hai tay Đồng Đồng nắm chặt lấy áo của cô, không thoải mái khẽ động.
Có một số việc thật sự không đúng, nhưng Đồng Đồng là chuyện đúng.
“ Được rồi, đến rồi.” Hà Duyên vẫn im lặng không nói gì, đối với câu nói của Vệ Thần, cô không có trả lời, cho dù là hắn hay Duệ Húc thì đều giống nhau, cô không tin lời những lời của Vệ Thần, cô chỉ tin tưởng những gì cô nhìn thấy.
Cô ôm Đồng Đồng bước xuống xe, quay lại nói một tiếng cảm ơn với Vệ Thần, sau đó bước về phía nhà mình, một căn phòng nhỏ, rất rất nhỏ, nhỏ giống như chỉ bằng cái phòng bếp của nhà Vệ Thần.
Vệ Thần đặt tay lên vô lăng, nhất thời cứ nhìn chằm chằm bóng dáng biến mất dần, rất lâu, tâm trạng không thể trở lại như lúc trước.
Hắn nghĩ, hắn đã điên rồi, cô gái kia dường như có cá tính hơn nhiều so với trong tưởng tưởng của hắn, hơn nữa, hắn phát hiện ra sự thật bại của mình, hắn không thấy cô giống cục đất nữa, hiện tại hắn càng nhìn càng thấy thuận mắt…
“Húc, lần này anh gặp phải một tình địch khó đối phó rồi, người đàn ông kia không hề thua kém gì anh, những gì tôi có thể giúp thì đều đã giúp rồi. Tất cả, phải trông cậy vào bản thân anh thôi.”
“Buông tha hay tiếp tục, đó là chuyện của anh. Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Hắn lái xe, rời khỏi nơi này, nhưng hắn không hề biết rằng, trên ô cửa sổ nho nhỏ, có một cô gái nhìn chằm chằm chiếc xe của hắn đi xa dần.
Hà Duyên bỏ kính mắt xuống, không đeo kính, gương mặt cô thanh tú hơn nhiều, chỉ là hốc mắt cô lại đỏ lên.
Cô quay đầu, lại đeo kính mắt vào, Đồng Đồng đang ngủ, bên ngoài dường như ngày một lạnh hơn, cô kéo tấm rèm xuống, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài.
Một chiếc xe vẫn đỗ ở trước cửa của một căn biệt thự, một người đàn ông đứng tựa vào xe, hắn giống như một tảng đá, vẫn đứng ở đó, ánh mắt cứ nhìn về một hướng, ánh mắt màu trà u ám hơi nheo lại u ám.
Cánh cửa kia vẫn không hề mở ra.
Hắn sẽ chờ ở đây, và sẽ mãi chờ ở nơi này, nếu như hai năm trước cô đều ở đây đợi hắn, vậy thì, hai năm sau, hắn sẽ chờ, chỉ cần có cô ở đây hắn sẽ mãi chờ đợi…
Tay hắn đặt lên bụng, đã lâu rồi hắn không ăn uống gì, dạ dày của hắn lúc này không ngừng co rút, rất đau, nhưng, hắn vẫn cứ đứng ở đây, trông hắn giống như một hòn vọng thê. ( ở VNam có hòn Vọng Phu, TQ sắp có hòn vọng thê ha )
Gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua người hắn, từng cơn, từng cơn lạnh buốt, thổi tới làm cho làm cho mái tóc của hắn không ngừng bay lên, rất nhanh liền bị rối tung lên.
Hắn ngẩng đầu lên, những hạt mưa nhỏ không ngừng rơi trên người hắn, trời bỗng đổ mưa, bầu trời xám xịt, cảm giác áp lực nặng nề đè lên người.
Hắn không vào trong xe, cũng không tránh mưa, mặc kệ cho mưa rơi vào người hắn, làm ướt quần áo hắn, làm ướt tóc hắn, hai mắt cũng bị nước mưa làm mờ đi.
Hắn đứng thẳng người…Ánh mắt vẫn kiên định nhìn về một phía.
“ Dì, trời mưa rồi, ” Đồng Đồng kéo rèm cửa sổ ra, Bánh Bao Nhỏ vừa nghe thấy vậy, lập tức chạy đến, dùng sức kiễng chân lên, nhìn ra bên ngoài. Bao Bao không ngừng chớp mắt nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cũng nhìn rõ những hạt mưa rơi xuống.
“ Mẹ, mưa mưa…” đôi châm mập ú vội chạy vào phòng bếp, ôm chạt lấy chân của Tô Tử Lạc, làm cho cốc sữa trong tay của Tô Tử Lạc sóng sánh một chút, sau đó, nó lại buông một tay ra chỉ về phía cửa sổ, “Đúng rồi, trời mưa, ra chơi cùng với chị một lúc đi, một lát nữa sẽ có sữa uống” cô xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu bé, còn ánh mắt mông lung thì nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hắn vẫn chưa đi…
Bánh Bao Nhỏ buông lỏng chân của cô ra, lại chạy về hướng Đồng Đồng, nó cứ như vậy, chạy một hồi, đôi chân nhỏ mũm mĩm kia lại không thấy mệt
( ta thề chứ, nếu gặp đc cái Bánh Bao này thi ta sẽ hun cho ướt hết lun, iu không tả đc ^.^)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.