Người Chồng Thay Thế - Trò Đùa Hôn Nhân
Chương 20: Cô của khi ấy
Y Ngưng Hữu Tình
10/06/2022
Trương Tiểu Nặc ôm bó hoa đi đến ngôi mộ có gương mặt giống y Diệp Tử Hàn, cô mỉm cười để bó hoa xuống ngôi mộ, lấy chiếc khăn tay nhỏ lau đi những vết bẩn trên ngôi mộ.
" Thiên Ca, em tới rồi. "
Cô mỉm cười dịu dàng sờ lên tấm ảnh người thanh niên đang mỉm cười rực rỡ.
" Tiểu Nặc, dạo này em rảnh nhỉ? Qua nhà anh làm dâu đi? "
Trương Tiểu Nặc phì cười, nhéo nhéo cái đùi của thanh niên:" Từ khi nào anh học mấy câu này trên mạng thế? "
" Từ lúc thích em, nói thật đấy, làm vợ anh đi. "
Thiếu nữ mỉm cười sảng khoái vùi đầu vào ngực thiếu niên, có phần e dè, có phần ngọt ngào.
" Thiên Ca, anh sẽ yêu em cả đời chứ?" Cô ôm lấy eo anh, mong đợi nhìn cậu thanh niên ấy.
Diệp Thiên Ca hôn lên trán cô, không chần chừ trả lời:" Sẽ, cho dù có chết đi chăng nữa, anh vẫn sẽ yêu em. "
" Này cô vợ nhỏ của tôi, không ăn sáng sẽ đau dạ dày đấy. Qua đây, chồng làm sáng cho ăn. "
" Anh gọi lộn số rồi, em chưa chồng. " cô gái tinh nghịch tắt chiếc điện thoại, nằm trên giường lăn qua lăn lại.
" Trương Tiểu Nặc, chúng ta quen nhau bảy năm rồi. Nếu như em không muốn kết hôn, vậy mình đính hôn nhé? "
Lúc ấy, cô đã từ chối. Diệp Thiên Ca thật sự quá tốt rồi, anh đã vì cô làm tất cả mọi chuyện. Tỏ tình là anh ngõ lời trước, cầu hôn anh đã làm hai lần. Lần này, cũng phải tới cô nhỉ?
Cô đã chuẩn bị kĩ lượng buổi cầu hôn vào ngày sinh nhật của anh. Nhưng cô không ngờ tới, anh đã không còn cơ hội nhìn thấy màn này.
" Em đồng ý làm vợ anh. " Năm từ này là Diệp Thiên Ca mong chờ nhất, nhưng lại nói khi anh đã nhắm mắt ra đi. Cô của lúc ấy thật ngu ngốc, thật ngu ngốc.
" Tiểu Nặc. "
Trương Tiểu Nặc nhìn ra phía sau thấy Đường Noãn cầm bó hoa đi tới, nhanh tay lau đi giọt lệ trên khóe mi, quay trở về thực tại.
Đường Noãn để bó hoa bên cạnh ngôi mộ, mỉm cười nhạt, trái tim chợt đau:" Năm nào cậu cũng tới sớm hơn tớ. "
" Mặt cậu? "
Đường Noãn đưa tay sờ trên trán được băng bó, né tránh ánh mặt cô:" Không sao. "
Hai người ngồi trước ngôi mộ châm rượu vào ba ly nhỏ, bày ra những món ăn ngon.
" Thiên Ca, quán coffee của chúng ta được rất nhiều người đến ủng hộ, lời rất nhiều a! "
Trương Tiểu Nặc phì cười, cười đến giọt lệ muốn tuôn trào.
" Em có mua món mà anh thích nhất. " Đường Noãn vừa nói vừa gượng cười. Cô ngước nhìn tấm hình người thanh niên đang mỉm cười rực rỡ, trái tim chợt đau thắt lại.
Trương Tiểu Nặc cười rộ lên:" Khi đó chúng ta thường tới quán này. Hễ đến, anh cũng sẽ gọi thức ăn đầy cả bàn, không ăn hết liền dồn cho cậu."
Chỉ là, từ khi anh mất, cô đã không còn đi tới đó nữa. Không dám đi cũng không có dũng khí để đối mặt với những kỉ niệm vui vẻ ấy.
Hai người ngồi trò chuyện với nhau, trên môi luôn nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng đâu ai biết, trái tim họ, đều đang đau, đều đang rỉ máu.
" Thiên Ca, anh ở thế giới kia có tốt không? "
Đường Noãn mỉm cười chua xót, giọt lệ không nghe lời rơi xuống.
Chúng em không tốt, không tốt tí nào.
Trương Tiểu Nặc nhìn Đường Noãn, cô cũng muốn khóc thật to, nhưng cô đã không phải là một thiếu nữ vô tư của năm ấy nữa rồi.
Cô của khi ấy, muốn khóc thì khóc, bởi vì cô biết có anh ở bên cạnh.
Cô của khi ấy, thích nhõng nhẽo, bởi vì anh luôn cưng chiều cô, còn mỉm cười bá đạo ôm cô không buông:" Chỉ có thể nhõng nhẽo với mình anh, biết chưa? "
Cô của khi ấy, hoạt bát, hồn nhiên, vô tư.
Cô của khi ấy, đã chết rồi...
Hai người ngồi tới tận xế chiều, hoàng hôn cũng đã buông xuống.
Đường Noãn cầm chặt tay kéo cô đứng dậy:" Về nhà thôi. "
Trương Tiểu Nặc cười ngọt ngào tạm biệt cậu thiếu niên, trong lòng chua xót.
Từ nhỏ cô đã không có nhà, tới lúc lớn lên, tưởng rằng ông trời thương hại, ban tặng một người thật lòng yêu thương cô. Nhưng cuối cùng, vẫn cướp nó đi.
" Nhà " của cô, đã không còn hoàn chỉnh.
Cô không đi về nhà Diệp Tử Hàn, mà đi đến bệnh viện.
Chiếc xe chầm chậm chạy trên đường, Trương Tiểu Nặc nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như muốn chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn cắn răng chịu đựng sự mệt mỏi trong cơ thể.
Khi chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Trương Tiểu Nặc xoa xoa cái cổ nhức mỏi, đi lên phòng bệnh.
Diệp Tử Hàn ngồi trên giường bệnh mở cuộc họp với các quản lý bộ phận trong công ty, khi cửa phòng bệnh mở ra, đôi mắt anh chợt phát ra tia sáng nhưng giả vờ không quan tâm, tiếp tục cuộc họp.
Trương Tiểu Nặc liếc mắt nhìn những vật dụng thường ngày được để trên bàn, có cả quần áo của cô, không khỏi tự trách.
Không biết bao lâu, cuộc họp cũng kết thúc. Diệp Tử Hàn dùng tay trái đóng lại máy tính, để nó qua một bên.
" Mới đi đâu thế?"
Trương Tiểu Nặc ngồi kế bên giường bệnh, vẻ mặt bình thản:" Đi giỗ. " Ngưng lại giây lát, ngẩn đầu lên nhìn anh:" Một người quan trọng. "
Diệp Tử Hàn rơi vào trạng thái suy ngẫm, vừa muốn hỏi nhưng lại nuốt lại xuống cổ họng.
'' Tay anh còn đau không? Ăn tối chưa? "
Khi nãy dì quản gia đã đem đồ bổ tới nhưng không biết sao anh lại lắc đầu, vẻ mặt có phần đáng thương dường như bị bỏ rơi.
Trương Tiểu Nặc nhìn anh một lượt, cả người đầy thương tích, đôi chân cũng bị bầm tím, sưng đỏ.
" Người vợ như tôi, bỏ là được rồi. "
Đến cả người chồng vào viện, đồ dùng hằng ngày cũng phải bắt dì quan gia đem đến, ngay cả ăn uống cũng chẳng làm được cho anh.
" Tôi không cần em phải làm gì cả, chỉ cần em ngoan ngoãn làm vợ tôi. "
Thoáng giật mình nhìn anh, dù trong lòng không nỡ nhưng, đúng như Lăng Thiếu Phong nói, cô thật tàn nhẫn, thật ích kỉ.
" Xin lỗi, tôi làm không được. "
" Thiên Ca, em tới rồi. "
Cô mỉm cười dịu dàng sờ lên tấm ảnh người thanh niên đang mỉm cười rực rỡ.
" Tiểu Nặc, dạo này em rảnh nhỉ? Qua nhà anh làm dâu đi? "
Trương Tiểu Nặc phì cười, nhéo nhéo cái đùi của thanh niên:" Từ khi nào anh học mấy câu này trên mạng thế? "
" Từ lúc thích em, nói thật đấy, làm vợ anh đi. "
Thiếu nữ mỉm cười sảng khoái vùi đầu vào ngực thiếu niên, có phần e dè, có phần ngọt ngào.
" Thiên Ca, anh sẽ yêu em cả đời chứ?" Cô ôm lấy eo anh, mong đợi nhìn cậu thanh niên ấy.
Diệp Thiên Ca hôn lên trán cô, không chần chừ trả lời:" Sẽ, cho dù có chết đi chăng nữa, anh vẫn sẽ yêu em. "
" Này cô vợ nhỏ của tôi, không ăn sáng sẽ đau dạ dày đấy. Qua đây, chồng làm sáng cho ăn. "
" Anh gọi lộn số rồi, em chưa chồng. " cô gái tinh nghịch tắt chiếc điện thoại, nằm trên giường lăn qua lăn lại.
" Trương Tiểu Nặc, chúng ta quen nhau bảy năm rồi. Nếu như em không muốn kết hôn, vậy mình đính hôn nhé? "
Lúc ấy, cô đã từ chối. Diệp Thiên Ca thật sự quá tốt rồi, anh đã vì cô làm tất cả mọi chuyện. Tỏ tình là anh ngõ lời trước, cầu hôn anh đã làm hai lần. Lần này, cũng phải tới cô nhỉ?
Cô đã chuẩn bị kĩ lượng buổi cầu hôn vào ngày sinh nhật của anh. Nhưng cô không ngờ tới, anh đã không còn cơ hội nhìn thấy màn này.
" Em đồng ý làm vợ anh. " Năm từ này là Diệp Thiên Ca mong chờ nhất, nhưng lại nói khi anh đã nhắm mắt ra đi. Cô của lúc ấy thật ngu ngốc, thật ngu ngốc.
" Tiểu Nặc. "
Trương Tiểu Nặc nhìn ra phía sau thấy Đường Noãn cầm bó hoa đi tới, nhanh tay lau đi giọt lệ trên khóe mi, quay trở về thực tại.
Đường Noãn để bó hoa bên cạnh ngôi mộ, mỉm cười nhạt, trái tim chợt đau:" Năm nào cậu cũng tới sớm hơn tớ. "
" Mặt cậu? "
Đường Noãn đưa tay sờ trên trán được băng bó, né tránh ánh mặt cô:" Không sao. "
Hai người ngồi trước ngôi mộ châm rượu vào ba ly nhỏ, bày ra những món ăn ngon.
" Thiên Ca, quán coffee của chúng ta được rất nhiều người đến ủng hộ, lời rất nhiều a! "
Trương Tiểu Nặc phì cười, cười đến giọt lệ muốn tuôn trào.
" Em có mua món mà anh thích nhất. " Đường Noãn vừa nói vừa gượng cười. Cô ngước nhìn tấm hình người thanh niên đang mỉm cười rực rỡ, trái tim chợt đau thắt lại.
Trương Tiểu Nặc cười rộ lên:" Khi đó chúng ta thường tới quán này. Hễ đến, anh cũng sẽ gọi thức ăn đầy cả bàn, không ăn hết liền dồn cho cậu."
Chỉ là, từ khi anh mất, cô đã không còn đi tới đó nữa. Không dám đi cũng không có dũng khí để đối mặt với những kỉ niệm vui vẻ ấy.
Hai người ngồi trò chuyện với nhau, trên môi luôn nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng đâu ai biết, trái tim họ, đều đang đau, đều đang rỉ máu.
" Thiên Ca, anh ở thế giới kia có tốt không? "
Đường Noãn mỉm cười chua xót, giọt lệ không nghe lời rơi xuống.
Chúng em không tốt, không tốt tí nào.
Trương Tiểu Nặc nhìn Đường Noãn, cô cũng muốn khóc thật to, nhưng cô đã không phải là một thiếu nữ vô tư của năm ấy nữa rồi.
Cô của khi ấy, muốn khóc thì khóc, bởi vì cô biết có anh ở bên cạnh.
Cô của khi ấy, thích nhõng nhẽo, bởi vì anh luôn cưng chiều cô, còn mỉm cười bá đạo ôm cô không buông:" Chỉ có thể nhõng nhẽo với mình anh, biết chưa? "
Cô của khi ấy, hoạt bát, hồn nhiên, vô tư.
Cô của khi ấy, đã chết rồi...
Hai người ngồi tới tận xế chiều, hoàng hôn cũng đã buông xuống.
Đường Noãn cầm chặt tay kéo cô đứng dậy:" Về nhà thôi. "
Trương Tiểu Nặc cười ngọt ngào tạm biệt cậu thiếu niên, trong lòng chua xót.
Từ nhỏ cô đã không có nhà, tới lúc lớn lên, tưởng rằng ông trời thương hại, ban tặng một người thật lòng yêu thương cô. Nhưng cuối cùng, vẫn cướp nó đi.
" Nhà " của cô, đã không còn hoàn chỉnh.
Cô không đi về nhà Diệp Tử Hàn, mà đi đến bệnh viện.
Chiếc xe chầm chậm chạy trên đường, Trương Tiểu Nặc nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như muốn chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn cắn răng chịu đựng sự mệt mỏi trong cơ thể.
Khi chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Trương Tiểu Nặc xoa xoa cái cổ nhức mỏi, đi lên phòng bệnh.
Diệp Tử Hàn ngồi trên giường bệnh mở cuộc họp với các quản lý bộ phận trong công ty, khi cửa phòng bệnh mở ra, đôi mắt anh chợt phát ra tia sáng nhưng giả vờ không quan tâm, tiếp tục cuộc họp.
Trương Tiểu Nặc liếc mắt nhìn những vật dụng thường ngày được để trên bàn, có cả quần áo của cô, không khỏi tự trách.
Không biết bao lâu, cuộc họp cũng kết thúc. Diệp Tử Hàn dùng tay trái đóng lại máy tính, để nó qua một bên.
" Mới đi đâu thế?"
Trương Tiểu Nặc ngồi kế bên giường bệnh, vẻ mặt bình thản:" Đi giỗ. " Ngưng lại giây lát, ngẩn đầu lên nhìn anh:" Một người quan trọng. "
Diệp Tử Hàn rơi vào trạng thái suy ngẫm, vừa muốn hỏi nhưng lại nuốt lại xuống cổ họng.
'' Tay anh còn đau không? Ăn tối chưa? "
Khi nãy dì quản gia đã đem đồ bổ tới nhưng không biết sao anh lại lắc đầu, vẻ mặt có phần đáng thương dường như bị bỏ rơi.
Trương Tiểu Nặc nhìn anh một lượt, cả người đầy thương tích, đôi chân cũng bị bầm tím, sưng đỏ.
" Người vợ như tôi, bỏ là được rồi. "
Đến cả người chồng vào viện, đồ dùng hằng ngày cũng phải bắt dì quan gia đem đến, ngay cả ăn uống cũng chẳng làm được cho anh.
" Tôi không cần em phải làm gì cả, chỉ cần em ngoan ngoãn làm vợ tôi. "
Thoáng giật mình nhìn anh, dù trong lòng không nỡ nhưng, đúng như Lăng Thiếu Phong nói, cô thật tàn nhẫn, thật ích kỉ.
" Xin lỗi, tôi làm không được. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.