Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi
Chương 119: Nói tới nói lui
Ninh Ca
17/02/2024
“Hiệu trưởng đang nói đùa đấy à. Giáo sư Trương Cảnh Niên đã đến đây hơn nửa giờ trước và hiện đang xem giờ học trong phòng Đa phương tiện 302 cùng với bảy tám giáo viên của Khoa Trung Y” Tiểu Vương cười nói.
“Hả? Lão già này không phải nói với tôi là có việc nên không đến trường sao?”
“Thì ra ông ta lén lút tới đây, làm việc lơ đãng, tháng này lại phải trừ tiền thôi.”
Lưu Quốc Đông nghe được lời này có chút kinh ngạc.
“Hiệu trưởng, thầy cứ trừ đi, giáo sư Trương cũng sẽ không để tâm đâu, ông ấy không quan tâm đến chút tiền này đâu.” Tiểu Vương cười cười.
“Vậy thì tôi không trừ của ông ấy, tôi sẽ trừ của cậu vì cậu biết chuyện không báo mà còn bảo vệ, bao che cho hành vi của giáo viên cố ý lười biếng, làm việc không nghiêm túc”.
Lưu Quốc Đông trợn mắt nói với Tiểu Vương.
“Hả, đừng, đừng, đừng. Nếu bị trừ nữa sẽ hết lương mất thôi. Tôi đi làm đây. Thầy tranh thủ mau vào trong đi, nghe bọn họ nói giờ học trong phòng đa phương tiện 302 của tòa nhà giảng dạy thứ hai rất thú vị, giáo viên tuổi còn trẻ mà lại rất tài giỏi.”
Tiểu Vương vẻ mặt xấu hổ, kiếm cớ rồi vội vàng bỏ đi. Nếu hôm nay còn tiếp tục trò chuyện nữa, có thể lương sẽ bị trừ sạch rồi.
Nói tới nói lui, náo nhiệt thì cứ náo nhiệt, đừng đùa về chuyện trừ lương.
Nhìn thấy Tiểu Vương bỏ chạy, Lưu Quốc Đông trợn tròn mắt, sau đó chắp tay sau lưng bước vào phòng đa phương tiện.
“Tôi nói thầy làm sao mà không nghe điện thoại, thì ra là chạy tới nơi này rồi à”
Lưu Quốc Đông mở cửa, trực tiếp bước vào. “Hiệu trưởng Lưu, thầy đến rồi.” “Hiệu trưởng Lưu!”
Tất cả giáo viên trong phòng giảng dạy đang quan sát nhìn thấy Lưu Quốc Đông bước vào, liền lần lượt chào hỏi.
“Ha ha ha... Hiệu trưởng, thật ra tôi chỉ là làm trễ nải chút thời gian thôi, còn chưa tan lớp thì tôi đã đến trường rồi. Không phải tôi nghe nói thầy đã tìm được một thanh niên trẻ tuổi đầy triển vọng đến giúp tôi lên lớp sao? Vì vậy, tôi mới tới đây để xem thử."
Trương Cảnh Niên hai tay chống gậy, nhìn thấy Lưu Quốc Đồng liền bật cười.
“Vậy thầy ở nơi này xem cũng đã lâu thế rồi, thầy cảm thấy thế nào về chàng thanh niên tôi đã tìm tới thay cho thầy?”
Lưu Quốc Đông nghe vậy, trên mặt tươi cười hỏi.
Trương Cảnh Niên nghe vậy, không lập tức bày tỏ quan điểm của mình mà chỉ chỉ vào mấy giáo viên xung quanh.
“Có rất nhiều giáo viên đang theo dõi ở đây, chẳng phải điều đó đã giải thích được mọi chuyện sao?” Trương Cảnh Niên mỉm cười nói.
“Ý thầy là sao vậy?” “Tôi vẫn muốn nghe chút đánh giá từ thầy nha.” Lưu Quốc Đông vẫn có chút dáng vẻ không bằng lòng.
“Hiệu trưởng Lưu và thầy Trương thường thích ngồi trong lớp của các giáo viên trẻ, nhưng đây là lần đầu tiên các thây cô có thể đứng nghe hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn miệt mài nghe như vậy”.
“Diệp Thiên Bách này còn quá trẻ. Thật khó để tưởng tượng rằng một chàng trai trẻ như vậy lại có những hiểu biết sâu sắc về việc dưỡng sinh như vậy”
“Tôi nghĩ nó không thể nói là một cái nhìn sâu sắc, nhưng nó mang lại cho học sinh một hướng suy nghĩ mới. Cho dù ý kiến của cậu ấy không đúng thì chỉ riêng điều này thôi cũng rất có giá trị rồi.”
Các giáo sư có mặt cũng lần lượt bày tỏ ý kiến, những giáo sư im lặng cũng gật đầu đồng tình.
Những người có thể được gọi là giáo sư ở đây về cơ bản đều đã ngoài năm mươi, đã tham gia nghiên cứu học thuật gần hết cuộc đời và đã nhìn thấy mọi thứ trên thế giới.
Ngay cả những người như vậy cũng đều có những đánh giá cao về Diệp Thiên Bách, điều này cho thấy Diệp Thiên Bách không hề đơn giản.
“Thầy cứ lắng nghe đi, đánh giá của mọi người quả thực cũng là đánh giá của tôi.”
Trương Cảnh Niên cười ha ha, nói với Lưu Quốc Đồng.
“Giáo sư Trương, thầy vẫn là khác biệt hơn chút đó. Trình độ học vấn và kinh nghiệm nhìn người của thầy tốt hơn chúng tôi rất nhiều.”
“Hả? Lão già này không phải nói với tôi là có việc nên không đến trường sao?”
“Thì ra ông ta lén lút tới đây, làm việc lơ đãng, tháng này lại phải trừ tiền thôi.”
Lưu Quốc Đông nghe được lời này có chút kinh ngạc.
“Hiệu trưởng, thầy cứ trừ đi, giáo sư Trương cũng sẽ không để tâm đâu, ông ấy không quan tâm đến chút tiền này đâu.” Tiểu Vương cười cười.
“Vậy thì tôi không trừ của ông ấy, tôi sẽ trừ của cậu vì cậu biết chuyện không báo mà còn bảo vệ, bao che cho hành vi của giáo viên cố ý lười biếng, làm việc không nghiêm túc”.
Lưu Quốc Đông trợn mắt nói với Tiểu Vương.
“Hả, đừng, đừng, đừng. Nếu bị trừ nữa sẽ hết lương mất thôi. Tôi đi làm đây. Thầy tranh thủ mau vào trong đi, nghe bọn họ nói giờ học trong phòng đa phương tiện 302 của tòa nhà giảng dạy thứ hai rất thú vị, giáo viên tuổi còn trẻ mà lại rất tài giỏi.”
Tiểu Vương vẻ mặt xấu hổ, kiếm cớ rồi vội vàng bỏ đi. Nếu hôm nay còn tiếp tục trò chuyện nữa, có thể lương sẽ bị trừ sạch rồi.
Nói tới nói lui, náo nhiệt thì cứ náo nhiệt, đừng đùa về chuyện trừ lương.
Nhìn thấy Tiểu Vương bỏ chạy, Lưu Quốc Đông trợn tròn mắt, sau đó chắp tay sau lưng bước vào phòng đa phương tiện.
“Tôi nói thầy làm sao mà không nghe điện thoại, thì ra là chạy tới nơi này rồi à”
Lưu Quốc Đông mở cửa, trực tiếp bước vào. “Hiệu trưởng Lưu, thầy đến rồi.” “Hiệu trưởng Lưu!”
Tất cả giáo viên trong phòng giảng dạy đang quan sát nhìn thấy Lưu Quốc Đông bước vào, liền lần lượt chào hỏi.
“Ha ha ha... Hiệu trưởng, thật ra tôi chỉ là làm trễ nải chút thời gian thôi, còn chưa tan lớp thì tôi đã đến trường rồi. Không phải tôi nghe nói thầy đã tìm được một thanh niên trẻ tuổi đầy triển vọng đến giúp tôi lên lớp sao? Vì vậy, tôi mới tới đây để xem thử."
Trương Cảnh Niên hai tay chống gậy, nhìn thấy Lưu Quốc Đồng liền bật cười.
“Vậy thầy ở nơi này xem cũng đã lâu thế rồi, thầy cảm thấy thế nào về chàng thanh niên tôi đã tìm tới thay cho thầy?”
Lưu Quốc Đông nghe vậy, trên mặt tươi cười hỏi.
Trương Cảnh Niên nghe vậy, không lập tức bày tỏ quan điểm của mình mà chỉ chỉ vào mấy giáo viên xung quanh.
“Có rất nhiều giáo viên đang theo dõi ở đây, chẳng phải điều đó đã giải thích được mọi chuyện sao?” Trương Cảnh Niên mỉm cười nói.
“Ý thầy là sao vậy?” “Tôi vẫn muốn nghe chút đánh giá từ thầy nha.” Lưu Quốc Đông vẫn có chút dáng vẻ không bằng lòng.
“Hiệu trưởng Lưu và thầy Trương thường thích ngồi trong lớp của các giáo viên trẻ, nhưng đây là lần đầu tiên các thây cô có thể đứng nghe hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn miệt mài nghe như vậy”.
“Diệp Thiên Bách này còn quá trẻ. Thật khó để tưởng tượng rằng một chàng trai trẻ như vậy lại có những hiểu biết sâu sắc về việc dưỡng sinh như vậy”
“Tôi nghĩ nó không thể nói là một cái nhìn sâu sắc, nhưng nó mang lại cho học sinh một hướng suy nghĩ mới. Cho dù ý kiến của cậu ấy không đúng thì chỉ riêng điều này thôi cũng rất có giá trị rồi.”
Các giáo sư có mặt cũng lần lượt bày tỏ ý kiến, những giáo sư im lặng cũng gật đầu đồng tình.
Những người có thể được gọi là giáo sư ở đây về cơ bản đều đã ngoài năm mươi, đã tham gia nghiên cứu học thuật gần hết cuộc đời và đã nhìn thấy mọi thứ trên thế giới.
Ngay cả những người như vậy cũng đều có những đánh giá cao về Diệp Thiên Bách, điều này cho thấy Diệp Thiên Bách không hề đơn giản.
“Thầy cứ lắng nghe đi, đánh giá của mọi người quả thực cũng là đánh giá của tôi.”
Trương Cảnh Niên cười ha ha, nói với Lưu Quốc Đồng.
“Giáo sư Trương, thầy vẫn là khác biệt hơn chút đó. Trình độ học vấn và kinh nghiệm nhìn người của thầy tốt hơn chúng tôi rất nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.