Chương 45
Vân Ngao
29/04/2016
Thường Tân sửa sang lại quần áo, ngồi dựa vào ghế chờ đợi. Mấy giây trước,
ngoài phòng Thư ký gọi điện thoại vào nói có người họ Đồng tìm anh,
không chút do dự nào, anh đồng ý ngay. Trên thực tế, anh chờ đợi lần gặp mặt này đã rất lâu rồi, bao nhiêu đêm, anh khó ngủ, lăn lộn suy nghĩ về hình ảnh tình địch gặp nhau, những lời trong lòng muốn nói cũng luyện
tập vô số lần.
Trên cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa, Thường Tân ngồi thẳng cố tình bình tĩnh nói: "Mời vào." Cửa bị đẩy ra, Đồng Húc Lãng sải bước vào, thư ký thay họ đóng cửa lại.
Thường Tân đứng lên tươi cười chào đón: "Đồng tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu."
Đồng Húc Lãng khinh miệt lườm anh, cười lạnh nói: "Đừng làm ra vẻ với tôi."
Thường Tân lập tức thu lại nụ cười, ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, cũng cúi đầu nhìn tay của mình, giống như rảnh rang nói chuyện thời tiết, nói: "Phiền Đồng tiên sinh nói chuyện phép tắc một chút."
Đối phó với loại cáo già xảo quyệt phải bình tĩnh, mục đích của anh ta chính là muốn chọc giận anh, ngàn vạn lần không thể mắc bẫy trước trận địa rối loạn của anh ta. Trong lòng Đồng Húc Lãng tự nhắc nhở mình, sau đó không nhanh không chậm anh đi tới ghế phía trước bàn, ngồi xuống, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt của anh ta, giọng giống nhau đáp lại bình thản: "Tôi đã quá phép tắc đối với anh rồi, tốt nhất anh nên an phận một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Nghe tuy không có vẻ nguy hiểm, nhưng lại ẩn chứa khí thế trong đó, mười phần là cảnh cáo. Thường Tân đưa mắt lên nhìn thẳng anh, không sợ hãi chút nào nói: "Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, tại sao anh lại uy hiếp tôi?"
Đồng Húc Lãng hừ lạnh: "Anh là luật sư tại sao còn hỏi tôi? Phá hoại hôn nhân quân nhân, hậu quả rất nghiêm trọng, điểm này anh nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Chuyện lúc trước tôi không so đo với anh, về sau còn có chuyện lén lút nữa, coi chừng bằng luật sư của anh đấy."
Lần này đổi lại là Thường Tân cười lạnh: "Hôn nhân của quân nhân là được luật pháp bảo vệ, không sai, chỉ là theo tôi được biết, các người bây giờ còn chưa kết hôn."
Đột nhiên, thân thể Đồng Húc Lãng nghiêng về phía trước, nhìn chăm chú vào anh ta gằn từng chữ tuyên bố: "Rất nhanh sẽ kết hôn thôi."
Thường Tân trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt lại nỗ lực duy trì vẻ bình thản: "Thật sao? Mấy ngày trước tôi mới vừa gặp Sâm Sâm, sao lại không nghe cô ấy nhắc tới nhỉ."
Rõ ràng cô lại ở sau lưng anh gặp mặt với Thường Tân sao? Đồng Húc Lãng nguy hiểm nheo cặp mắt lại: "Đừng khiêu khích tôi, anh ba lần bốn lượt dây dưa với vợ tôi, còn nhàm chán gửi email cho tôi, món nợ này tôi còn chưa có tính với anh đấy!"
Thường Tân vẫn như cũ, phát huy tinh thần vô lại của mình: "Không có chứng cứ cũng đừng nói lung tung, ngày đó là cô ấy hẹn tôi, không tin anh có thể hỏi cô ấy. Anh đang uy hiếp tôi cũng chẳng có tác dụng gì, có lẽ cô ấy vẫn còn chưa hết tình cảm đối với tôi, dù sao tình yêu của chúng tôi đã từng ghi lòng tạc dạ . . . . ."
Lời còn chưa dứt, anh liền bị một quả đấm vung tới đánh trúng không kịp phản ứng, bị sức lực dũng mãnh đánh trúng, trong nháy mắt anh ngã lệch ở trên ghế ngồi, chóp mũi đau rát, đầu óc từng trận choáng váng, anh che lỗ mũi ý thức còn chưa trở lại, một bóng đen lại nhanh chóng vọt đến trước mặt đem cả thân thể anh nhấc lên khỏi ghế.
Đồng Húc Lãng hung hăng níu lấy cổ áo Thường Tân, cắn răng nghiến lợi mắng: "Cái con người cặn bã không bằng cầm thú này, đánh anh tôi còn ngại phí hơi sức. Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, nếu còn xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi, tôi sẽ để cho anh chịu không nổi đâu!"
Đồng Húc Lãng lại trợn mắt nhìn Thường Tân mấy lần mới buông tay ném anh trở về ghế ngồi. Đi tới cửa thì anh nghe thấy âm thanh thị uy truyền tới sau lưng: "Anh Đồng, một đấm này tôi sẽ đòi lại gấp bội lần!"
Đồng Húc Lãng quay đầu lại chế nhạo: "Có gan anh cứ thử một chút đi, tôi chờ đấy."
Thường Tân tự biết, đánh nhau mình không phải là đối thủ của anh ta, không thể làm gì khác hơn là lấy lời nói khích bác: "Sâm Sâm là nhớ người bạn cũ, anh cho rằng cô ấy thật có thể hoàn toàn bỏ đi quá khứ ư, nếu cô ấy có thể bỏ được quá khứ còn có thể độc thân nhiều năm như vậy sao? Người mặt dày mày dạn dây dưa với cô ấy là anh, nếu như anh nắm chắc tình cảm này cũng sẽ không tới tìm tôi trút giận."
Đồng Húc Lãng nắm tay lại rất nhanh, lấy ánh mắt thật đáng thương hại nhìn anh ta: "Xem ra một đấm kia vẫn không đánh anh tỉnh lại. Anh tốt nhất nhớ lời tôi nói, nếu không lần sau quyết không là một quả đấm đơn giản như vậy đâu." Nói xong cũng không nhìn thêm anh ta một cái, dùng sức đóng sầm cửa rời đi.
Đồng Húc Lãng từ Văn phòng luật đi ra, đi không mục đích trên đường đông đúc nhốn nháo. Từng tốp người qua lại, bước chân vội vã, không có người nào vì ai dừng lại. Không bị ảnh hưởng lời nói của Thường Tân chút nào, đó là chuyện không thể. Thường Tân nói không sai, đoạn tình cảm này từ lúc bắt đầu tới nay, vẫn luôn là anh chủ động, là anh mặt dày mày dạn dây dưa. Từ trước đến giờ anh là một người tính toán kỹ càng, nhưng với đoạn tình cảm này lại thiếu tự tin. Trong email, những tin tức xác thực là chỗ hiểm của anh ta, không thể phủ nhận, Thường Tân và Lâm Sâm Sâm quả thực tồn tại một loại ăn ý, hiểu nhau, cái này anh và Lâm Sâm Sâm lại không có. Ban đầu, anh chưa bao giờ ghen tỵ với Lục Tuấn Huy, bởi vì bọn họ mới ở điểm xuất phát. Mà bây giờ, anh không thể không kiêng kỵ Thường Tân, bởi vì đoạn ký ức đầy vết nhơ kia hoàn toàn là vũ khí hữu lực nhất của đối phương. Người người đều nói mối tình đầu là sự kiện quan trọng, khắc cốt ghi tâm nhất trong lòng phụ nữ, Lâm Sâm Sâm còn hoài niệm đoạn ký ức tuổi trẻ thuộc về cô nữa hay không? Đồng Húc Lãng đúng là không xác định được.
Mười giờ tối, Lâm Sâm Sâm tắm xong, đang ngồi ở phòng khách vừa xem ti vi vừa lau mái tóc dài còn ướt, đột nhiên một hồi tiếng gõ cửa mãnh liệt tới làm cô kinh ngạc giật nảy mình, khăn lông từ trên tay rơi xuống, cô cau mày nhìn quần áo ngủ trên người một chút, suy đoán xem ai mà đêm khuya tới quấy rầy vậy. Tiếng gõ cửa càng ngày càng kịch liệt, cô đành đi nhanh đến trước cửa, lớn tiếng hỏi: "Ai vậy?"
"Mở cửa!"
Lâm Sâm Sâm nghe tiếng, cực kỳ vui mừng mở cửa ra, bộ mặt đẹp trai mong nhớ ngày đêm đột nhiên xuất hiện ở trước mắt. Tròng mắt anh sâu thăm thẳm nhìn cô chằm chằm không rời, cô nhất thời kích động nói không ra lời, chỉ dùng ánh mắt tràn đầy vui sướng nghênh nhìn anh.
Nhiều ngày không gặp, Đồng Húc Lãng cũng tham lam nhìn chăm chú vào Lâm Sâm Sâm. Cô với một đôi mắt thần thái lấp lánh cũng đang ngắm nhìn anh, tóc dài ươn ướt lộn xộn xõa trên vai, lọn tóc vẫn còn thỉnh thoảng nhỏ giọt nước. Cô mặc một cái váy ngủ màu trắng dài tới bắp đùi, trên tóc nhỏ xuống vài giọt nước làm ướt một phần váy, hơi mờ dính vào trên người. Tóc đen, da trắng như tuyết hơn nữa cánh môi trơn mềm đỏ mọng, đây tất cả đều lộ ra vẻ hấp dẫn khác thường, Đồng Húc Lãng không cách nào nhẫn nại nữa, đá cửa khép lại, vừa sải bước tiến lên đã lôi cô vào trong ngực, điên cuồng hôn.
Môi lưỡi ẩm ướt quấn quít mang đến ngọt ngào đã lâu, Lâm Sâm Sâm thỏa mãn lấy tay vòng lên sống lưng rắn chắc của anh. Đầu lưỡi của anh lần nữa xâm nhập, đôi môi ra sức mút, cùng với sự đụng chạm của râu ria mang đến cảm giác đau tê dại. Hôn hồi lâu, Lâm Sâm Sâm bị mùi rượu trong cổ họng anh làm cho hít thở không thông, rốt cuộc không chịu nổi, đẩy mặt của anh ra, trách: "Lại uống rượu à?"
Đồng Húc Lãng ôm chặt cô mở mắt nói mò: "Không uống nhiều."
"Sao trễ như thế còn tới đây?" Đầu cô và anh còn đang không ngừng đụng nhau.
Anh nghiêng đầu hôn mặt của cô, nhỏ giọng nói: "Nhớ em."
Mấy ngày liên tiếp căng thẳng, vẻ u sầu cũng được hóa giải trong một câu nhu tình này. Mắt thấy cái miệng của anh lại muốn phát động một vòng tiến công mới, cô vội vàng lấy tay chặn lại: "Toàn là mùi rượu, thối chết đi được."
Đồng Húc Lãng nhân thể hôn tay cô một chút, còn nghịch ngợm xoa lông mày: "Hôn như vậy mới đủ vị."
Lâm Sâm Sâm liếc anh một cái, thình lình lại nhanh chóng bị nụ hôn của anh vây kín. Lần này bớt đi sự vội vàng ban nãy, hôn rất là nhẹ nhàng chậm chạp, chân thành. Lưỡi của anh trêu đùa lướt qua mỗi tấc ngọt ngào trong miệng cô, thỉnh thoảng không nhẹ không nặng gặm cắn cánh môi cô một chút, động tác triền miên, mà lại vô cùng hấp dẫn. Một tay anh ôm chặt hông của cô, một tay kia nhóm lửa khắp nơi trên người cô, rất nhanh cô đứng không vững, mềm oặt ở trong lòng anh.
Nhìn không chưa đủ, lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, bế cô lên đi nhanh vào phòng ngủ. Nằm ở trên giường bị anh không ngừng hôn vuốt ve, Lâm Sâm Sâm chỉ cảm thấy mụ mị theo, không cách nào tự kiềm chế. Nụ hôn của anh dần dần dời xuống, bàn tay đến dưới làn váy, dọc theo bắp đùi thon dài bóng loáng hướng lên, lại hướng lên nữa. Hồn phách anh bị xúc cảm tuyệt vời này quyến rũ, vậy mà email đang lúc này lại như ma quỷ chui vào đầu óc anh, như âm hồn bất tán cuốn lấy anh, xua đi không được. Mê say nhất thời bị lửa ghen thay thế, lực nắn bóp cũng không tăng thêm.
Trên cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa, Thường Tân ngồi thẳng cố tình bình tĩnh nói: "Mời vào." Cửa bị đẩy ra, Đồng Húc Lãng sải bước vào, thư ký thay họ đóng cửa lại.
Thường Tân đứng lên tươi cười chào đón: "Đồng tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu."
Đồng Húc Lãng khinh miệt lườm anh, cười lạnh nói: "Đừng làm ra vẻ với tôi."
Thường Tân lập tức thu lại nụ cười, ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, cũng cúi đầu nhìn tay của mình, giống như rảnh rang nói chuyện thời tiết, nói: "Phiền Đồng tiên sinh nói chuyện phép tắc một chút."
Đối phó với loại cáo già xảo quyệt phải bình tĩnh, mục đích của anh ta chính là muốn chọc giận anh, ngàn vạn lần không thể mắc bẫy trước trận địa rối loạn của anh ta. Trong lòng Đồng Húc Lãng tự nhắc nhở mình, sau đó không nhanh không chậm anh đi tới ghế phía trước bàn, ngồi xuống, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt của anh ta, giọng giống nhau đáp lại bình thản: "Tôi đã quá phép tắc đối với anh rồi, tốt nhất anh nên an phận một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Nghe tuy không có vẻ nguy hiểm, nhưng lại ẩn chứa khí thế trong đó, mười phần là cảnh cáo. Thường Tân đưa mắt lên nhìn thẳng anh, không sợ hãi chút nào nói: "Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, tại sao anh lại uy hiếp tôi?"
Đồng Húc Lãng hừ lạnh: "Anh là luật sư tại sao còn hỏi tôi? Phá hoại hôn nhân quân nhân, hậu quả rất nghiêm trọng, điểm này anh nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Chuyện lúc trước tôi không so đo với anh, về sau còn có chuyện lén lút nữa, coi chừng bằng luật sư của anh đấy."
Lần này đổi lại là Thường Tân cười lạnh: "Hôn nhân của quân nhân là được luật pháp bảo vệ, không sai, chỉ là theo tôi được biết, các người bây giờ còn chưa kết hôn."
Đột nhiên, thân thể Đồng Húc Lãng nghiêng về phía trước, nhìn chăm chú vào anh ta gằn từng chữ tuyên bố: "Rất nhanh sẽ kết hôn thôi."
Thường Tân trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt lại nỗ lực duy trì vẻ bình thản: "Thật sao? Mấy ngày trước tôi mới vừa gặp Sâm Sâm, sao lại không nghe cô ấy nhắc tới nhỉ."
Rõ ràng cô lại ở sau lưng anh gặp mặt với Thường Tân sao? Đồng Húc Lãng nguy hiểm nheo cặp mắt lại: "Đừng khiêu khích tôi, anh ba lần bốn lượt dây dưa với vợ tôi, còn nhàm chán gửi email cho tôi, món nợ này tôi còn chưa có tính với anh đấy!"
Thường Tân vẫn như cũ, phát huy tinh thần vô lại của mình: "Không có chứng cứ cũng đừng nói lung tung, ngày đó là cô ấy hẹn tôi, không tin anh có thể hỏi cô ấy. Anh đang uy hiếp tôi cũng chẳng có tác dụng gì, có lẽ cô ấy vẫn còn chưa hết tình cảm đối với tôi, dù sao tình yêu của chúng tôi đã từng ghi lòng tạc dạ . . . . ."
Lời còn chưa dứt, anh liền bị một quả đấm vung tới đánh trúng không kịp phản ứng, bị sức lực dũng mãnh đánh trúng, trong nháy mắt anh ngã lệch ở trên ghế ngồi, chóp mũi đau rát, đầu óc từng trận choáng váng, anh che lỗ mũi ý thức còn chưa trở lại, một bóng đen lại nhanh chóng vọt đến trước mặt đem cả thân thể anh nhấc lên khỏi ghế.
Đồng Húc Lãng hung hăng níu lấy cổ áo Thường Tân, cắn răng nghiến lợi mắng: "Cái con người cặn bã không bằng cầm thú này, đánh anh tôi còn ngại phí hơi sức. Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, nếu còn xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi, tôi sẽ để cho anh chịu không nổi đâu!"
Đồng Húc Lãng lại trợn mắt nhìn Thường Tân mấy lần mới buông tay ném anh trở về ghế ngồi. Đi tới cửa thì anh nghe thấy âm thanh thị uy truyền tới sau lưng: "Anh Đồng, một đấm này tôi sẽ đòi lại gấp bội lần!"
Đồng Húc Lãng quay đầu lại chế nhạo: "Có gan anh cứ thử một chút đi, tôi chờ đấy."
Thường Tân tự biết, đánh nhau mình không phải là đối thủ của anh ta, không thể làm gì khác hơn là lấy lời nói khích bác: "Sâm Sâm là nhớ người bạn cũ, anh cho rằng cô ấy thật có thể hoàn toàn bỏ đi quá khứ ư, nếu cô ấy có thể bỏ được quá khứ còn có thể độc thân nhiều năm như vậy sao? Người mặt dày mày dạn dây dưa với cô ấy là anh, nếu như anh nắm chắc tình cảm này cũng sẽ không tới tìm tôi trút giận."
Đồng Húc Lãng nắm tay lại rất nhanh, lấy ánh mắt thật đáng thương hại nhìn anh ta: "Xem ra một đấm kia vẫn không đánh anh tỉnh lại. Anh tốt nhất nhớ lời tôi nói, nếu không lần sau quyết không là một quả đấm đơn giản như vậy đâu." Nói xong cũng không nhìn thêm anh ta một cái, dùng sức đóng sầm cửa rời đi.
Đồng Húc Lãng từ Văn phòng luật đi ra, đi không mục đích trên đường đông đúc nhốn nháo. Từng tốp người qua lại, bước chân vội vã, không có người nào vì ai dừng lại. Không bị ảnh hưởng lời nói của Thường Tân chút nào, đó là chuyện không thể. Thường Tân nói không sai, đoạn tình cảm này từ lúc bắt đầu tới nay, vẫn luôn là anh chủ động, là anh mặt dày mày dạn dây dưa. Từ trước đến giờ anh là một người tính toán kỹ càng, nhưng với đoạn tình cảm này lại thiếu tự tin. Trong email, những tin tức xác thực là chỗ hiểm của anh ta, không thể phủ nhận, Thường Tân và Lâm Sâm Sâm quả thực tồn tại một loại ăn ý, hiểu nhau, cái này anh và Lâm Sâm Sâm lại không có. Ban đầu, anh chưa bao giờ ghen tỵ với Lục Tuấn Huy, bởi vì bọn họ mới ở điểm xuất phát. Mà bây giờ, anh không thể không kiêng kỵ Thường Tân, bởi vì đoạn ký ức đầy vết nhơ kia hoàn toàn là vũ khí hữu lực nhất của đối phương. Người người đều nói mối tình đầu là sự kiện quan trọng, khắc cốt ghi tâm nhất trong lòng phụ nữ, Lâm Sâm Sâm còn hoài niệm đoạn ký ức tuổi trẻ thuộc về cô nữa hay không? Đồng Húc Lãng đúng là không xác định được.
Mười giờ tối, Lâm Sâm Sâm tắm xong, đang ngồi ở phòng khách vừa xem ti vi vừa lau mái tóc dài còn ướt, đột nhiên một hồi tiếng gõ cửa mãnh liệt tới làm cô kinh ngạc giật nảy mình, khăn lông từ trên tay rơi xuống, cô cau mày nhìn quần áo ngủ trên người một chút, suy đoán xem ai mà đêm khuya tới quấy rầy vậy. Tiếng gõ cửa càng ngày càng kịch liệt, cô đành đi nhanh đến trước cửa, lớn tiếng hỏi: "Ai vậy?"
"Mở cửa!"
Lâm Sâm Sâm nghe tiếng, cực kỳ vui mừng mở cửa ra, bộ mặt đẹp trai mong nhớ ngày đêm đột nhiên xuất hiện ở trước mắt. Tròng mắt anh sâu thăm thẳm nhìn cô chằm chằm không rời, cô nhất thời kích động nói không ra lời, chỉ dùng ánh mắt tràn đầy vui sướng nghênh nhìn anh.
Nhiều ngày không gặp, Đồng Húc Lãng cũng tham lam nhìn chăm chú vào Lâm Sâm Sâm. Cô với một đôi mắt thần thái lấp lánh cũng đang ngắm nhìn anh, tóc dài ươn ướt lộn xộn xõa trên vai, lọn tóc vẫn còn thỉnh thoảng nhỏ giọt nước. Cô mặc một cái váy ngủ màu trắng dài tới bắp đùi, trên tóc nhỏ xuống vài giọt nước làm ướt một phần váy, hơi mờ dính vào trên người. Tóc đen, da trắng như tuyết hơn nữa cánh môi trơn mềm đỏ mọng, đây tất cả đều lộ ra vẻ hấp dẫn khác thường, Đồng Húc Lãng không cách nào nhẫn nại nữa, đá cửa khép lại, vừa sải bước tiến lên đã lôi cô vào trong ngực, điên cuồng hôn.
Môi lưỡi ẩm ướt quấn quít mang đến ngọt ngào đã lâu, Lâm Sâm Sâm thỏa mãn lấy tay vòng lên sống lưng rắn chắc của anh. Đầu lưỡi của anh lần nữa xâm nhập, đôi môi ra sức mút, cùng với sự đụng chạm của râu ria mang đến cảm giác đau tê dại. Hôn hồi lâu, Lâm Sâm Sâm bị mùi rượu trong cổ họng anh làm cho hít thở không thông, rốt cuộc không chịu nổi, đẩy mặt của anh ra, trách: "Lại uống rượu à?"
Đồng Húc Lãng ôm chặt cô mở mắt nói mò: "Không uống nhiều."
"Sao trễ như thế còn tới đây?" Đầu cô và anh còn đang không ngừng đụng nhau.
Anh nghiêng đầu hôn mặt của cô, nhỏ giọng nói: "Nhớ em."
Mấy ngày liên tiếp căng thẳng, vẻ u sầu cũng được hóa giải trong một câu nhu tình này. Mắt thấy cái miệng của anh lại muốn phát động một vòng tiến công mới, cô vội vàng lấy tay chặn lại: "Toàn là mùi rượu, thối chết đi được."
Đồng Húc Lãng nhân thể hôn tay cô một chút, còn nghịch ngợm xoa lông mày: "Hôn như vậy mới đủ vị."
Lâm Sâm Sâm liếc anh một cái, thình lình lại nhanh chóng bị nụ hôn của anh vây kín. Lần này bớt đi sự vội vàng ban nãy, hôn rất là nhẹ nhàng chậm chạp, chân thành. Lưỡi của anh trêu đùa lướt qua mỗi tấc ngọt ngào trong miệng cô, thỉnh thoảng không nhẹ không nặng gặm cắn cánh môi cô một chút, động tác triền miên, mà lại vô cùng hấp dẫn. Một tay anh ôm chặt hông của cô, một tay kia nhóm lửa khắp nơi trên người cô, rất nhanh cô đứng không vững, mềm oặt ở trong lòng anh.
Nhìn không chưa đủ, lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, bế cô lên đi nhanh vào phòng ngủ. Nằm ở trên giường bị anh không ngừng hôn vuốt ve, Lâm Sâm Sâm chỉ cảm thấy mụ mị theo, không cách nào tự kiềm chế. Nụ hôn của anh dần dần dời xuống, bàn tay đến dưới làn váy, dọc theo bắp đùi thon dài bóng loáng hướng lên, lại hướng lên nữa. Hồn phách anh bị xúc cảm tuyệt vời này quyến rũ, vậy mà email đang lúc này lại như ma quỷ chui vào đầu óc anh, như âm hồn bất tán cuốn lấy anh, xua đi không được. Mê say nhất thời bị lửa ghen thay thế, lực nắn bóp cũng không tăng thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.