Người Chồng Tốt

Chương 48

Vân Ngao

04/05/2016

Lâm Sâm Sâm vốn muốn nhắc nhở anh, lần sau lúc thân thiết, động tác dịu dàng một chút, lại nhìn thấy vẻ mặt anh lạnh lùng dừng lại. Bị tầm mắt anh lạnh lẽo đảo qua, trong lòng cô liền rùng mình một cái. Không khí có chút lắng đọng, Lâm Sâm Sâm sinh ra một cỗ khủng hoảng, dự cảm sẽ có cái gì xảy ra, trái tim đập loạn thình thịch. Cô không để tới ánh mắt tràn đầy tìm tòi của anh nữa, mà cúi đầu tiến sát vào trong ngực của anh tìm kiếm sự yên bình.

Bởi vì cô lặng lẽ ôm làm tâm tư Đồng Húc Lãng lại từ từ mềm nhũn ra, tay ở phía sau cô càng vòng càng chặt. Cũng được, một phần ba thì một phần ba đi, chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi. Cho đến khi đứng mệt mỏi, Đồng Húc Lãng mới kéo cô ngồi xuống sofa, kéo cô vào trong ngực, dùng cằm râu ria lởm chởm cọ vào mặt và cổ của cô. Lâm Sâm Sâm bị cảm giác tê ngứa hơi đau này kích thích, như sa vào vòng xoáy ngọt ngào, mềm mại của tình yêu. Nếu có thể vĩnh viễn có sự ấm áp của giờ phút này thật tốt, cô đan tay vào tóc ngắn trên đỉnh đầu anh vuốt ve mê mải nghĩ.

Đồng Húc Lãng cầm lên một lọn tóc của cô đưa lên mũi ngửi, thình lình phát ra một câu: "Mấy ngày nữa có một buổi gặp mặt, em đi cùng với anh một lần nhé."

Lâm Sâm Sâm sửng sốt: "Buổi gặp mặt gì vậy?"

Đồng Húc Lãng vuốt vuốt tóc của cô, lơ đãng nói: "Mấy người lần trước đó, em đã gặp rồi." Nắm lên một nhúm tóc đưa vào bên môi ngậm: "Có phải em ngày nào cũng gội đầu không, sao thơm thế."

Lâm Sâm Sâm kéo tóc từ trong miệng anh ra, cười trách: "Cho là em cũng giống anh à, để chua cũng không gội sao." Bất mãn kéo áo của anh qua, lau nước miếng dính vào.

Đồng Húc Lãng cãi lại: "Nói bậy, anh có ngày nào không gội đâu, phải như các quý bà ngày ngày đều dùng dầu xả sao?"

Lâm Sâm Sâm bĩu môi: "Không cần dầu xả tương đương với chưa gội."

"Trực tiếp dùng nước dội ào ào không phải xong rồi sao." Đồng Húc Lãng cúi thấp đầu về phía mặt cô: "Không tin em ngửi đi, đâu có mùi gì."

Lâm Sâm Sâm cười nghiêng đầu né tránh: "Giống như đầu heo vậy."

Đồng Húc Lãng lại náo loạn cô một hồi, mới nói: "Quyết định như vậy đi, đến lúc đó anh tới đón em."

Lâm Sâm Sâm ngưng cười, lo lắng hỏi: "Nhóm bạn nối khố đó hả?"

Đồng Húc Lãng gật đầu: "Còn nguyên, nhiều người độc thân."

Nhớ tới kinh nghiệm lần trước không vui, Lâm Sâm Sâm có chút khó xử, thử thăm dò nói: "Mình anh đi được không, gần đây em có bản thảo gấp."



Đồng Húc Lãng tự nhiên không bằng lòng: "Phải đi, lại để bọn họ cười anh là một người độc thân nữa sao."

Lâm Sâm Sâm nhắm mắt nói: "Em thật sự bận rộn, ngày nộp bản thảo đã báo rồi."

Đồng Húc Lãng sưng mặt lên, không vui nói: "Không phải chỉ một buổi tối thôi sao, có thể làm chậm trễ của em bao nhiêu thời gian, lúc Lục Tuấn Huy mời đi gặp mặt sao không thấy em bận rộn?"

Lâm Sâm Sâm bị giọng của anh chọc giận, không nhịn được nói thật: "Anh đừng kéo người khác vào, em với họ nói chuyện không hợp, đi cũng không có ý nghĩa."

Đồng Húc Lãng châm chọc: "Đúng vậy, em và Lục Tuấn Huy nói chuyện thì rất là hợp ý."

Lâm Sâm Sâm giận dữ mắng mỏ: "Anh đừng ở không đi gây sự." Cô hùng hồn nhìn chăm chú vào mắt của anh, lại hoảng sợ thấy bên trong ẩn chứa sự mỉa mai và hoài nghi. Anh căn bản không tin cô, đã định tội cho cô trước rồi.

Sắc mặt Đồng Húc Lãng dần dần nghiêm nghị, cười lạnh đi về phía phòng sách: "Được, vậy chúng ta sẽ tới xem một chút có phải anh ở không đi gây chuyện hay không."

Lâm Sâm Sâm theo vào phòng sách, chỉ thấy anh một mạch lục tung giá sách, cô lấy hết bình tĩnh, hỏi: "Anh muốn tìm cái gì?"

Đồng Húc Lãng duỗi bàn tay: "Album ảnh đâu rồi, em giấu ở đâu rồi hả?"

Lâm Sâm Sâm trong lòng một lộp bộp: "Anh tìm album ảnh làm gì?"

Đồng Húc Lãng giọng nói cất cao: "Tìm chứng cứ anh ở không đi gây sự!"

Lâm Sâm Sâm chửi nhỏ: "Nhàm chán." Đứng không nhúc nhích.

Đồng Húc Lãng cười mỉa: "Chột dạ hả?"

Nụ cười của anh làm tức mắt Lâm Sâm Sâm, cô giận dỗi lấy album ảnh ra, ném tới trước mặt anh, chờ anh chỉ thị tiếp theo.



Đồng Húc Lãng cầm album ảnh lên, nhanh chóng tìm kiếm một lúc, khi nhìn đến tấm hình một mình cô trên núi Phong Tử, cố tình bình tĩnh dừng lại xem xét, tay anh run run chứng tỏ nội tâm anh bất bình. "Chụp không tệ lắm, Lục Tuấn Huy đích xác rất có thiên phú chụp ảnh."

Lâm Sâm Sâm tuyệt đối không cảm thấy kinh ngạc, hình như đối với lời của anh đã sớm có dự liệu. Thì ra cực kỳ tức giận ngược lại lại có thể tỉnh táo. Lửa giận trong lòng cô đã cháy hết, chỉ còn lại tro tàn. "Muốn nói gì thì nói đi, không cần quanh co lòng vòng."

Đồng Húc Lãng để album ảnh xuống, dùng sức cuộn năm ngón tay lại thành quả đấm, gân xanh phía trên đang đập liên hồi. Chỉ có như vậy mới có thể nhắc nhở anh, trong lồng ngực cũng không phải không có thứ gì. Anh nuốt giọng điệu, hết sức đè nén lửa giận: "Em giữ những hình này là có ý gì?"

Lâm Sâm Sâm mắt liếc anh: "Có gì không đúng sao? Người trong hình là em, cũng không phải là anh ấy. Không phải anh cũng giữ quà tặng của Đường Diêu sao?"

Đồng Húc Lãng sững sờ một chút, ngay sau đó lại liến thoắng cứ như lẽ đương nhiên: "Vậy cũng không giống nhau, anh đàng hoàng bày ra trên mặt bàn, không có ai là không nhận ra. Em mang album ảnh giấu đi không để cho anh xem, thể hiện em không vững tâm."

Lâm Sâm Sâm nghe vậy oán giận: "Đồng Húc Lãng, anh không cần thật quá đáng, nếu không phải là anh trời sinh tính đa nghi, em giấu đi làm gì chứ?"

Đồng Húc Lãng tức cười, anh lại thành đầu sỏ gây nên chuyện này sao?! Nội tâm bất mãn kêu gào mãnh liệt, bao tích tụ trong lòng nhiều ngày nay tất cả đều nhẫn tâm lấy hình thức chất vấn bộc phát ra: "Em nói thật cho anh biết, em đối với Lục Tuấn Huy rốt cuộc là loại cảm giác gì? Đừng nói là bạn bè bình thường, không ai tin đâu! Lần đó, anh ta hẹn em, em không có đi sao? Có phải em cảm thấy cùng với anh ta đặc biệt thoải mái hay không? Còn có cái tên Thường Tân đó nữa, sau lưng anh hẹn anh ta gặp mặt, em cho là anh không biết hả? Trước kia, khi em cùng anh ta còn hòa thuận, mỗi đêm đều ôm anh ta ngủ, anh chạm vào lại không được? Chẳng lẽ nguyên nhân em không chịu kết hôn căn bản là tâm tư của em còn dao động sao? Anh thật buồn, em hãy nói rõ ràng một lần cho anh!"

Đột nhiên, xảy ra chất vấn liên tiếp mang đến cho Lâm Sâm Sâm phản ứng dây chuyền, lâu rồi dạ dày không có vấn đề chợt quằn quại, kể cả những bộ phận khác xung quanh cũng uốn éo cuồn cuộn thành cơn, Lâm Sâm Sâm bám vào giá sách, cố gắng kìm nén được cảm giác nôn mửa. Trong tai cô quanh quẩn tiếng anh phê phán, mỗi câu như một nhát dao nhọn cứa vào lòng cô.

Đồng Húc Lãng tức giận hét lên: "Em hãy nói chuyện đi!"

Dạ dày càng cuộn lên dữ dội, tim từng cơn đau kéo dài, Lâm Sâm Sâm lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay lên váy, không kiên nhẫn đáp trả: "Anh đều thay em nói rồi, còn muốn em phải nói gì nữa, em nói anh sẽ tin sao?" Cô dừng một chút, hình như cũng vì mình mất khống chế nên âm lượng có chút quá mức, tiếp theo lại thấp giọng xuống: "Nếu không tin em, ở chung một chỗ có ý nghĩa gì. Em chịu đủ chất vấn và hiểu lầm của anh rồi, xin lỗi, có thể em không phù hợp tiêu chuẩn bạn gái của anh, chúng ta đến đây chấm dứt đi." Còn nói gì kết hôn, mới quen nhau chưa tới một năm, vấn đề liên tục xảy ra, có lẽ cô nên thấy may mắn khi vấn đề xuất hiện sớm chăng?

Đồng Húc Lãng không dám tin, nhìn cô chằm chằm, trống ngực đập liên hồi: "Em nói cái gì, em muốn chia tay sao?" Tâm tư anh rối loạn, mất hết lý trí, lên án: "Lâm Sâm Sâm, anh thấy em từ lúc bắt đầu cũng chỉ tính toán vui đùa với anh một chút mà thôi, lượn lờ giữa ba người đàn ông có phải em cảm thấy rất thỏa mãn, rất vinh dự hay không?"

Không biết là cơn đau bụng hay là đau lòng tới, Lâm Sâm Sâm chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều cuộn trào, cô đau đến nỗi trán thấm ra từng lớp mồ hôi lạnh, gần như muốn không đứng vững được nữa, trước khi hơi sức mất hết ngã xuống, còn dứt khoát hét lên: "Đúng, hiện tại em chỉ chơi đùa thôi, anh cút ra ngoài ngay lập tức cho em!"

Đồng Húc Lãng nện một đấm lên giá sách, vài cuốn sách lắc lư rơi xuống nện vào bờ vai anh, anh chẳng hề để ý chỉ tức giận nhìn cô, cặp mắt tựa như có thể phun ra lửa. Hồi lâu, anh rốt cuộc chán nản trút hết bực dọc, mờ mịt gật đầu: "Được, anh đồng ý cho em, bắt đầu từ hôm nay trả lại tự do cho em, để em đi tìm cái thằng Lục Tuấn Huy cũng được, cái tên Thường Tân cũng tốt, chỉ cần em vui thôi, hài lòng chưa? Anh cũng không tin không gặp được người phụ nữ khác."

Tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc vang lên, Lâm Sâm Sâm lập tức té ngồi trên mặt đất sau tiếng trả lời. Đúng vậy, đều kết thúc rồi, mình tự do rồi! Cô cười nghĩ, khóe mắt có hai hàng nước mắt trong suốt chảy dòng dòng xuống khóe miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Chồng Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook