Chương 5
Vân Ngao
17/09/2015
Lâm Sâm Sâm mới vừa đến cổng tiểu khu chợt nghe phía sau có tiếng đàn ông
hô lớn: “Lâm Lâm, Lâm Lâm!” Cô nhất thời bàng hoàng, còn cho là đang kêu người khác, đến khi người đàn ông kia gọi to: “Lâm Sâm Sâm!” Cô mới
giật mình cảm thấy tiếng nói kia hơi quen. Lâm Sâm Sâm vừa xoay người
lại thì người đàn ông kia đã bước đến, hai người xém nữa đã chạm vào
nhau.
Đông Húc Lãng cười tươi chào cô: “Hi!” Anh cười tươi đến nỗi mắt anh chỉ là một đường thẳng nằm ngang. Hôm nay anh mặc áo sơmi màu lam với quần tây màu đen, cho dù không có quân phục làm nổi bật nhưng vẫn có tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, vô cùng khí thế.
Cảm giác áp bách lại tới nữa, Lâm Sâm Sâm không tự giác nheo mắt lại, vô cùng khách sáo nói: “Xin chào!”
Đông Húc Lãng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Lâm Sâm Sâm, hôm nay tôi tới tìm cô là muốn kết giao bạn bè với cô. Không nói gạt cô, từ ngày tôi gặp mặt cô ở nhà tôi, tôi đã có thiện cảm với cô, hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội để tôi được hiểu hơn về cô.”
Lâm Sâm Sâm nghe vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô còn chưa từng gặp người đàn ông nào nói trắng trợn như vậy. Cô rất thích tính tình thẳng thắn của anh, nhưng vẫn nói rõ ràng: “Vô cùng cảm tạ anh đã khen, tôi cũng thích ý tưởng kết giao bạn bè, nhưng tôi thích cuộc sống độc thân, nhất định sẽ không tiến thêm đến mức thân thiết.”
Mắt Đông Húc Lãng xoay chuyển, bỗng cười ngượng ngùng nói: “Tôi nói là bạn bè bình thường, cô không nên hiểu sai.”
Lâm Sâm Sâm nhíu mày lại, người này! Một giây trước trên mặt còn có biểu cảm nghiêm túc yêu cầu kết bạn, giây tiếp theo đã thay đổi thành nét mặt lưu manh, quả thực không biết phải đối phó thế nào, cô đồng ý anh: “Yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ xem anh là bạn bè bình thường không làm anh thất vọng.”
Lúc này đến phiên Đông Húc Lãng nhíu mày, chỉ là vui đùa một chút, cô gái này lại tính toán với anh như vậy. Anh phát huy tinh thần làm mặt dày của mình, cả vú lấp miệng em: “Kỳ thực bạn bè bình thường cũng chia ra rất nhiều loại, ví dụ như vợ chồng là một loại. Có một quyển sách nói vợ chồng thường là bạn bè bình thường, bạn bè rất tốt ngược lại không thành vợ chồng.”
Đây là cái logic gì? Từ trước đến nay Lâm Sâm Sâm luôn lạnh nhạt cũng bị nụ cười không đứng đắn của anh lừa gạt: “Quyển sách này có phải là do cô viết hay không?”
Đông Húc Lãng thuận thế khoe tài: “A, làm sao anh biết?” Câu chuyện đang đến hồi cao trào, một giọt nước không thức thời đột nhiên rơi trên mũi của anh, ngay sau đó giọt thứ hai, giọt thứ ba...... Ôi, thật sự là không xong rồi, tại sao lại đổ mưa cơ chứ. Anh còn dự tính hẹn cô đi chơi, ông trời thật không nể mặt. Rõ ràng không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, anh nhanh chóng tiến dần từng bước.
Không đợi anh mở miệng, Lâm Sâm Sâm thúc giục: “Mưa rồi, anh về đi, chạy nhanh lên, nếu không sẽ trúng mưa đó.”
Bọn họ tại sao lại bị ngăn cản như vậy? Đông Húc Lãng oán giận trong lòng. Không phải nói gần quan được ban lộc(*có nghĩa là gần người có thế lực nên được lợi trước) sao, tại sao lại bị đuổi đi như vậy chứ.
“Đừng chần chừ nữa, trời mưa lớn lắm đó, tôi cũng phải về nhà rồi, hẹn gặp lại sau!” Lâm Sâm Sâm quay đầu bước đi.
“Đợi chút.” Đông Húc Lãng nắm cánh tay của cô lại.“Tôi có việc tìm cô.”
“Lần sau rồi nói.” Sao lại không đi đi, Lâm Sâm Sâm sốt ruột thay anh.
“Không được, tôi khó khăn lắm mới rảnh, hôm nay nhất định phải nói. Tôi vào nhà cô, thuận tiện trú mưa luôn.” Anh giống như hạ lệnh xuống, không cho cự tuyệt.
“Không được.” Lâm Sâm Sâm không hề nghĩ ngợi cự tuyệt. Đừng nói là người đàn ông xa lạ, người quen cũng không thể vào nhà cô.
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, Đông Húc Lãng kéo cô qua cổng tiểu khu trú tạm vào một mái hiên, nét mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi lấy danh nghĩa là một người lính cam đoan với cô, sẽ không làm chuyện vô lễ với cô, tôi thực sự muốn nói chuyện với cô.”
Lâm Sâm Sâm vẫn cự tuyệt như cũ, nhìn mưa càng lúc càng tô, cô thản nhiên nói: “Dù sao bây giờ cũng không đi được, có việc gì thì nói ngay tại đây đi.”
Đông Húc Lãng nhìn người đi đường đang trú mưa bên cạnh, dù sao cũng không có nói chuyện xằng bậy gì nên gật đầu nói: “Cũng tốt, chúng ta nói chuyện về tiểu thuyết của cô đi.”
Lâm Sâm Sâm bật cười: “Chuyện quan trọng anh muốn nói là chuyện này?”
“Không sai.” Đông Húc Lãng gật đầu thừa nhận.
Một cô gái đứng gần bọn họ nhất, bộ dáng ngây thơ hoạt bát vươn tay ra, cảm nhân bọt nước lạnh lẽo văng tung tóe trong lòng bàn tay, thấp giọng ngâm nga: “Em nhớ lại mùa hè năm đó, mưa to mang anh đến bên em, em thấy khuôn mặt dầm mưa ướt đẫm, còn có một lá cây dính lại trên tóc. Khi đó chúng ta bị nhốt ở ven đường, thế giới chỉ là một mái hiên nho nhỏ, anh nói nếu mưa cứ rơi mãi đến ngày mai, chúng ta sẽ đứng bên nhau vĩnh viễn. Rain......falling in my heart, giọng nói của anh vẫn in sâu trong lòng em, thế giới thay đổi anh cũng thay đổi, em ở chân trời góc biển. Rain......falling in my heart, lời hứa của anh tuy rằng không hề thực hiện, yêu là hạt mưa dừng lại ở ngày hôm qua, vĩnh viễn không bao giờ tạnh.”(*đây là một bài hát)
Bài hát này Lâm Sâm Sâm cũng biết hát, đó là bài hát Rain của Phạm Hiểu Huyên. Cô cũng đã từng yêu, từng vui vẻ hát bài này, bây giờ cũng vẫn thích nghe bài hát này, nhưng cũng đã mất đi cái vẻ ngây thơ thuần khiết ngày xưa khi hát bài này. Cô không nhịn được thoáng nhìn cô gái bên kia, cô gái đó nhìn cô cười cười, lại bắt đầu hát một bài hát khác để xua tan nhàm chán.
Đông Húc Lãng dường như cũng đắm chìm trong tiếng hát của cô gái đó, quên mất lời nói của mình. Chờ anh phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện không gian nhỏ hẹp này càng ngày càng nhiều người bước vào. Anh nhớ tới câu từ của bài hát kia: Khi đó chúng ta bị nhốt ở ven đường, thế giới chỉ là một mái hiên nho nhỏ, anh nói nếu mưa cứ rơi mãi đến ngày mai, chúng ta sẽ đứng bên nhau vĩnh viễn. Viết thật tốt, cùng người mình yêu chen chúc tại một chỗ trú mưa quả thật là một chuyện lãng mạn, anh vô cùng cảm thán trong lòng, cơ thể bất giác tiến đến gần Lâm Sâm Sâm hơn.
Lâm Sâm Sâm đột nhiên cảm giác có một hơi nóng đứt quãng phun lên tai trái của mình, đó là vị trí đứng của Đông Húc Lãng. Cô quay đầu nhìn anh, lại phát hiện đôi mắt sáng ngời của anh đang nhìn cô chằm chằm. Cái loại cảm giác nóng bỏng này làm cô không cản được, chỉ chuyển tầm mắt sang chỗ khác, không dám giằng co với anh nữa. Cô nhẹ nhàng lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách với anh.
Anh rốt cục mở miệng: “Tôi liên tục mấy ngày mất ăn mất ngủ đọc tiểu thuyết của cô, muốn ngừng mà không được giống như bị mê muội, giống như......” Anh dừng một lát, giọng nói trầm thấp: “Giống như có cảm giác với cô.”
Cơ thể Lâm Sâm Sâm cứng đờ, bỗng nhiên tim đập khác thường, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định như trước, làm bộ không hiểu hàm ý trong lời của anh: “Anh chỉ dùng vài ngày là đọc xong, tôi lại phải dùng 6 năm để viết ra nó.”
Đông Húc Lãng nhận thấy cô đang kéo giản khoảng cách nên tiến gần lại cô, còn cố ý hạ thấp đầu xuống khẽ nói bên tai cô: “Không nói gạt cô, mỗi đêm tôi đều phải đọc tiểu thuyết của cô mới có thể ngủ được, giống như thuốc ngủ vậy, rất khó bỏ, có lẽ cả đời cũng khó bỏ.”
Anh nói ra những từ quá mức kích thích, không hợp với vẻ ngoài chững chạc của anh, làm cho cô nghĩ rằng anh đang trêu đùa cô, cô lựa chọn quay mặt đi không nói.
Đông Húc Lãng nhìn chằm chằm sắc mặt âm trầm của cô, bỗng nhiên nhớ tới cô đối với người khác phái luôn phòng bị, thầm mắng trong lòng bản thân đã biểu hiện quá mức lỗ mãng. Anh hạ giọng xuống, giảng hòa: “Tôi, ừ, cô đừng để ý, ta không có ý tứ gì khác, tôi chỉ đang khen tiểu thuyết của cô rất hay, thực sự, ngay cả mẹ tôi cũng bị tiểu thuyết của cô mê hoặc, nửa đêm không ngủ được chạy đến thư phòng đọc, vừa đọc vừa sợ hãi, sợ hãi nhưng lại không nhịn được lại tiếp tục đọc, tôi đến thư phòng xém nữa làm bà hoảng sợ. Cô, cô không giận chứ?”
Lâm Sâm Sâm thở dài, quay mặt lại, nhìn anh nói: “Anh nếu thật sự muốn làm bạn bè với tôi, về sau đừng nói những từ như vậy nữa, tôi không thích nghe.”
“Mặc kệ cô tin hay không tin, những lời tôi nói đều là sự thật.” Lúc anh nói những lời này biểu vô cùng chân thành.
Lâm Sâm Sâm cũng không cảm kích, nhìn xa xa lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói rõ lập trường của mình với dì Thẩm, cũng hy vọng anh có thể tôn trọng suy nghĩ của tôi. Tạnh mưa rồi, anh về đi.” Nói xong, cô xoay người đi thẳng ra cửa hành lang, lướt qua tầm mắt của anh.
Đông Húc Lãng lại nhớ tới câu từ của bài hát kia: Nếu mưa cứ rơi mãi đến ngày mai, chúng ta sẽ đứng bên nhau vĩnh viễn. Đáng tiếc mưa không rơi mãi đến ngày mai, bọn họ cũng không có tâm ý tương thông. Đường cách mạng gian nam, đồng chí cần cố gắng nhiều!
Đông Húc Lãng cười tươi chào cô: “Hi!” Anh cười tươi đến nỗi mắt anh chỉ là một đường thẳng nằm ngang. Hôm nay anh mặc áo sơmi màu lam với quần tây màu đen, cho dù không có quân phục làm nổi bật nhưng vẫn có tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, vô cùng khí thế.
Cảm giác áp bách lại tới nữa, Lâm Sâm Sâm không tự giác nheo mắt lại, vô cùng khách sáo nói: “Xin chào!”
Đông Húc Lãng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Lâm Sâm Sâm, hôm nay tôi tới tìm cô là muốn kết giao bạn bè với cô. Không nói gạt cô, từ ngày tôi gặp mặt cô ở nhà tôi, tôi đã có thiện cảm với cô, hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội để tôi được hiểu hơn về cô.”
Lâm Sâm Sâm nghe vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô còn chưa từng gặp người đàn ông nào nói trắng trợn như vậy. Cô rất thích tính tình thẳng thắn của anh, nhưng vẫn nói rõ ràng: “Vô cùng cảm tạ anh đã khen, tôi cũng thích ý tưởng kết giao bạn bè, nhưng tôi thích cuộc sống độc thân, nhất định sẽ không tiến thêm đến mức thân thiết.”
Mắt Đông Húc Lãng xoay chuyển, bỗng cười ngượng ngùng nói: “Tôi nói là bạn bè bình thường, cô không nên hiểu sai.”
Lâm Sâm Sâm nhíu mày lại, người này! Một giây trước trên mặt còn có biểu cảm nghiêm túc yêu cầu kết bạn, giây tiếp theo đã thay đổi thành nét mặt lưu manh, quả thực không biết phải đối phó thế nào, cô đồng ý anh: “Yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ xem anh là bạn bè bình thường không làm anh thất vọng.”
Lúc này đến phiên Đông Húc Lãng nhíu mày, chỉ là vui đùa một chút, cô gái này lại tính toán với anh như vậy. Anh phát huy tinh thần làm mặt dày của mình, cả vú lấp miệng em: “Kỳ thực bạn bè bình thường cũng chia ra rất nhiều loại, ví dụ như vợ chồng là một loại. Có một quyển sách nói vợ chồng thường là bạn bè bình thường, bạn bè rất tốt ngược lại không thành vợ chồng.”
Đây là cái logic gì? Từ trước đến nay Lâm Sâm Sâm luôn lạnh nhạt cũng bị nụ cười không đứng đắn của anh lừa gạt: “Quyển sách này có phải là do cô viết hay không?”
Đông Húc Lãng thuận thế khoe tài: “A, làm sao anh biết?” Câu chuyện đang đến hồi cao trào, một giọt nước không thức thời đột nhiên rơi trên mũi của anh, ngay sau đó giọt thứ hai, giọt thứ ba...... Ôi, thật sự là không xong rồi, tại sao lại đổ mưa cơ chứ. Anh còn dự tính hẹn cô đi chơi, ông trời thật không nể mặt. Rõ ràng không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, anh nhanh chóng tiến dần từng bước.
Không đợi anh mở miệng, Lâm Sâm Sâm thúc giục: “Mưa rồi, anh về đi, chạy nhanh lên, nếu không sẽ trúng mưa đó.”
Bọn họ tại sao lại bị ngăn cản như vậy? Đông Húc Lãng oán giận trong lòng. Không phải nói gần quan được ban lộc(*có nghĩa là gần người có thế lực nên được lợi trước) sao, tại sao lại bị đuổi đi như vậy chứ.
“Đừng chần chừ nữa, trời mưa lớn lắm đó, tôi cũng phải về nhà rồi, hẹn gặp lại sau!” Lâm Sâm Sâm quay đầu bước đi.
“Đợi chút.” Đông Húc Lãng nắm cánh tay của cô lại.“Tôi có việc tìm cô.”
“Lần sau rồi nói.” Sao lại không đi đi, Lâm Sâm Sâm sốt ruột thay anh.
“Không được, tôi khó khăn lắm mới rảnh, hôm nay nhất định phải nói. Tôi vào nhà cô, thuận tiện trú mưa luôn.” Anh giống như hạ lệnh xuống, không cho cự tuyệt.
“Không được.” Lâm Sâm Sâm không hề nghĩ ngợi cự tuyệt. Đừng nói là người đàn ông xa lạ, người quen cũng không thể vào nhà cô.
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, Đông Húc Lãng kéo cô qua cổng tiểu khu trú tạm vào một mái hiên, nét mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi lấy danh nghĩa là một người lính cam đoan với cô, sẽ không làm chuyện vô lễ với cô, tôi thực sự muốn nói chuyện với cô.”
Lâm Sâm Sâm vẫn cự tuyệt như cũ, nhìn mưa càng lúc càng tô, cô thản nhiên nói: “Dù sao bây giờ cũng không đi được, có việc gì thì nói ngay tại đây đi.”
Đông Húc Lãng nhìn người đi đường đang trú mưa bên cạnh, dù sao cũng không có nói chuyện xằng bậy gì nên gật đầu nói: “Cũng tốt, chúng ta nói chuyện về tiểu thuyết của cô đi.”
Lâm Sâm Sâm bật cười: “Chuyện quan trọng anh muốn nói là chuyện này?”
“Không sai.” Đông Húc Lãng gật đầu thừa nhận.
Một cô gái đứng gần bọn họ nhất, bộ dáng ngây thơ hoạt bát vươn tay ra, cảm nhân bọt nước lạnh lẽo văng tung tóe trong lòng bàn tay, thấp giọng ngâm nga: “Em nhớ lại mùa hè năm đó, mưa to mang anh đến bên em, em thấy khuôn mặt dầm mưa ướt đẫm, còn có một lá cây dính lại trên tóc. Khi đó chúng ta bị nhốt ở ven đường, thế giới chỉ là một mái hiên nho nhỏ, anh nói nếu mưa cứ rơi mãi đến ngày mai, chúng ta sẽ đứng bên nhau vĩnh viễn. Rain......falling in my heart, giọng nói của anh vẫn in sâu trong lòng em, thế giới thay đổi anh cũng thay đổi, em ở chân trời góc biển. Rain......falling in my heart, lời hứa của anh tuy rằng không hề thực hiện, yêu là hạt mưa dừng lại ở ngày hôm qua, vĩnh viễn không bao giờ tạnh.”(*đây là một bài hát)
Bài hát này Lâm Sâm Sâm cũng biết hát, đó là bài hát Rain của Phạm Hiểu Huyên. Cô cũng đã từng yêu, từng vui vẻ hát bài này, bây giờ cũng vẫn thích nghe bài hát này, nhưng cũng đã mất đi cái vẻ ngây thơ thuần khiết ngày xưa khi hát bài này. Cô không nhịn được thoáng nhìn cô gái bên kia, cô gái đó nhìn cô cười cười, lại bắt đầu hát một bài hát khác để xua tan nhàm chán.
Đông Húc Lãng dường như cũng đắm chìm trong tiếng hát của cô gái đó, quên mất lời nói của mình. Chờ anh phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện không gian nhỏ hẹp này càng ngày càng nhiều người bước vào. Anh nhớ tới câu từ của bài hát kia: Khi đó chúng ta bị nhốt ở ven đường, thế giới chỉ là một mái hiên nho nhỏ, anh nói nếu mưa cứ rơi mãi đến ngày mai, chúng ta sẽ đứng bên nhau vĩnh viễn. Viết thật tốt, cùng người mình yêu chen chúc tại một chỗ trú mưa quả thật là một chuyện lãng mạn, anh vô cùng cảm thán trong lòng, cơ thể bất giác tiến đến gần Lâm Sâm Sâm hơn.
Lâm Sâm Sâm đột nhiên cảm giác có một hơi nóng đứt quãng phun lên tai trái của mình, đó là vị trí đứng của Đông Húc Lãng. Cô quay đầu nhìn anh, lại phát hiện đôi mắt sáng ngời của anh đang nhìn cô chằm chằm. Cái loại cảm giác nóng bỏng này làm cô không cản được, chỉ chuyển tầm mắt sang chỗ khác, không dám giằng co với anh nữa. Cô nhẹ nhàng lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách với anh.
Anh rốt cục mở miệng: “Tôi liên tục mấy ngày mất ăn mất ngủ đọc tiểu thuyết của cô, muốn ngừng mà không được giống như bị mê muội, giống như......” Anh dừng một lát, giọng nói trầm thấp: “Giống như có cảm giác với cô.”
Cơ thể Lâm Sâm Sâm cứng đờ, bỗng nhiên tim đập khác thường, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định như trước, làm bộ không hiểu hàm ý trong lời của anh: “Anh chỉ dùng vài ngày là đọc xong, tôi lại phải dùng 6 năm để viết ra nó.”
Đông Húc Lãng nhận thấy cô đang kéo giản khoảng cách nên tiến gần lại cô, còn cố ý hạ thấp đầu xuống khẽ nói bên tai cô: “Không nói gạt cô, mỗi đêm tôi đều phải đọc tiểu thuyết của cô mới có thể ngủ được, giống như thuốc ngủ vậy, rất khó bỏ, có lẽ cả đời cũng khó bỏ.”
Anh nói ra những từ quá mức kích thích, không hợp với vẻ ngoài chững chạc của anh, làm cho cô nghĩ rằng anh đang trêu đùa cô, cô lựa chọn quay mặt đi không nói.
Đông Húc Lãng nhìn chằm chằm sắc mặt âm trầm của cô, bỗng nhiên nhớ tới cô đối với người khác phái luôn phòng bị, thầm mắng trong lòng bản thân đã biểu hiện quá mức lỗ mãng. Anh hạ giọng xuống, giảng hòa: “Tôi, ừ, cô đừng để ý, ta không có ý tứ gì khác, tôi chỉ đang khen tiểu thuyết của cô rất hay, thực sự, ngay cả mẹ tôi cũng bị tiểu thuyết của cô mê hoặc, nửa đêm không ngủ được chạy đến thư phòng đọc, vừa đọc vừa sợ hãi, sợ hãi nhưng lại không nhịn được lại tiếp tục đọc, tôi đến thư phòng xém nữa làm bà hoảng sợ. Cô, cô không giận chứ?”
Lâm Sâm Sâm thở dài, quay mặt lại, nhìn anh nói: “Anh nếu thật sự muốn làm bạn bè với tôi, về sau đừng nói những từ như vậy nữa, tôi không thích nghe.”
“Mặc kệ cô tin hay không tin, những lời tôi nói đều là sự thật.” Lúc anh nói những lời này biểu vô cùng chân thành.
Lâm Sâm Sâm cũng không cảm kích, nhìn xa xa lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói rõ lập trường của mình với dì Thẩm, cũng hy vọng anh có thể tôn trọng suy nghĩ của tôi. Tạnh mưa rồi, anh về đi.” Nói xong, cô xoay người đi thẳng ra cửa hành lang, lướt qua tầm mắt của anh.
Đông Húc Lãng lại nhớ tới câu từ của bài hát kia: Nếu mưa cứ rơi mãi đến ngày mai, chúng ta sẽ đứng bên nhau vĩnh viễn. Đáng tiếc mưa không rơi mãi đến ngày mai, bọn họ cũng không có tâm ý tương thông. Đường cách mạng gian nam, đồng chí cần cố gắng nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.