Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6250: C4671: Chương 4671
Bạch Long
10/09/2024
Lần này thì anh chắc chắn sẽ đầu một nơi người một nẻo.
“Thắng thua đã rõ rồi!”.
Naoko nhỏ giọng kêu lên.
Với thế công như vậy thì Lâm Chính hoàn toàn không còn khả năng tránh né.
Nhưng Lâm Chính không hề tránh né, đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này, đôi mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào trái tim ông lão, bất ngờ tập trung toàn bộ sức mạnh vào nắm đấm, rồi đánh thật mạnh tới.
“Hử?”.
Ông lão có chút ngạc nhiên.
Lâm Chính muốn cá chết lưới rách sao?
Ông ta có chút do dự, suy nghĩ xem có cần cản lại không.
Nhưng chút do dự của ông ta đã mang lại cơ hội cho Lâm Chính.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính nặng nề nện vào ngực ông lão.
Cơ thể ông ta lập tức run lên, khí huyết nhộn nhạo, muốn nôn ra máu.
Tuy Lâm Chính đánh trúng, nhưng vẫn không thể ngăn được sát chiêu của ông lão.
Rắc!
Thủ đao chém vào cổ Lâm Chính, cả người anh bay đi, ngã xuống đường quốc lộ ở mé bên phải. Cả con đường chấn động vỡ vụn, Lâm Chính lăn dọc đường mấy chục mét mới dừng lại được.
Khi tất cả mọi người nhìn về phía anh, ai nấy đều kinh hoàng khiếp sợ.
Lúc này, cổ Lâm Chính đã ngoẹo hẳn đi, khuôn mặt gần như thẳng hàng với bờ vai.
Hiển nhiên cổ của anh đã gãy lìa.
Theo lý mà nói thì Lâm Chính đã mất mạng rồi!
Trong mắt Naoko và Miura thì thắng thua đã rõ, thần tiên cũng không cứu nổi thần y Lâm nữa.
Nhưng ông lão lại không nghĩ vậy.
Ông ta ôm lồng ngực, khí tức tắc nghẽn, nhìn chằm chằm cơ thể Lâm Chính ở bên kia.
Một lúc sau, ông ta bỗng nhớ ra gì đó, đôi mắt già nua dần đanh lại.
Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia bỗng động đậy.
Miura và Naoko đang định chúc mừng liền tắt nụ cười.
“Không… không thể nào!”, Miura trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói.
“Hắn ta… vẫn chưa chết? Sao lại như vậy hả thầy? Lẽ nào… tên kia bất tử sao?”, Naoko kinh hãi, run rẩy nói.
“Cậu ta không bất tử, chỉ là y thuật quá mạnh thôi”.
Ông lão mặt không cảm xúc nói: “Tuy cổ cậu ta đã bị đứt, nhưng cậu ta đã dùng châm bạc ổn định những chỗ yếu hại từ trước, đứt lìa cổ vẫn chưa thể khiến cậu ta mất mạng được, cậu ta có thể phục hồi nhanh chóng. Các con đừng quên cậu ta là thần y Lâm vang danh toàn cầu!”.
Hai người nghe thấy thế đều hít vào khí lạnh.
“Vậy thầy ơi… làm sao mới giết chết được người này?”, Miura vô thức hỏi.
“Phải băm vằm trái tim và đại não của cậu ta!”, ông lão đanh giọng nói: “Hơn nữa thầy phải tốc chiến tốc thắng, bởi vì trong lúc đấu với người này, thầy sẽ không ngừng bị mất sức và bị thương. Nhưng cậu ta dù có bị mất bao nhiêu sức, bị bao nhiêu vết thương, thì vẫn có thể hồi phục nhờ y thuật cao siêu. Kéo dài thời gian chiến đấu chỉ có bất lợi cho thầy thôi”.
“Thắng thua đã rõ rồi!”.
Naoko nhỏ giọng kêu lên.
Với thế công như vậy thì Lâm Chính hoàn toàn không còn khả năng tránh né.
Nhưng Lâm Chính không hề tránh né, đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này, đôi mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào trái tim ông lão, bất ngờ tập trung toàn bộ sức mạnh vào nắm đấm, rồi đánh thật mạnh tới.
“Hử?”.
Ông lão có chút ngạc nhiên.
Lâm Chính muốn cá chết lưới rách sao?
Ông ta có chút do dự, suy nghĩ xem có cần cản lại không.
Nhưng chút do dự của ông ta đã mang lại cơ hội cho Lâm Chính.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính nặng nề nện vào ngực ông lão.
Cơ thể ông ta lập tức run lên, khí huyết nhộn nhạo, muốn nôn ra máu.
Tuy Lâm Chính đánh trúng, nhưng vẫn không thể ngăn được sát chiêu của ông lão.
Rắc!
Thủ đao chém vào cổ Lâm Chính, cả người anh bay đi, ngã xuống đường quốc lộ ở mé bên phải. Cả con đường chấn động vỡ vụn, Lâm Chính lăn dọc đường mấy chục mét mới dừng lại được.
Khi tất cả mọi người nhìn về phía anh, ai nấy đều kinh hoàng khiếp sợ.
Lúc này, cổ Lâm Chính đã ngoẹo hẳn đi, khuôn mặt gần như thẳng hàng với bờ vai.
Hiển nhiên cổ của anh đã gãy lìa.
Theo lý mà nói thì Lâm Chính đã mất mạng rồi!
Trong mắt Naoko và Miura thì thắng thua đã rõ, thần tiên cũng không cứu nổi thần y Lâm nữa.
Nhưng ông lão lại không nghĩ vậy.
Ông ta ôm lồng ngực, khí tức tắc nghẽn, nhìn chằm chằm cơ thể Lâm Chính ở bên kia.
Một lúc sau, ông ta bỗng nhớ ra gì đó, đôi mắt già nua dần đanh lại.
Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia bỗng động đậy.
Miura và Naoko đang định chúc mừng liền tắt nụ cười.
“Không… không thể nào!”, Miura trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói.
“Hắn ta… vẫn chưa chết? Sao lại như vậy hả thầy? Lẽ nào… tên kia bất tử sao?”, Naoko kinh hãi, run rẩy nói.
“Cậu ta không bất tử, chỉ là y thuật quá mạnh thôi”.
Ông lão mặt không cảm xúc nói: “Tuy cổ cậu ta đã bị đứt, nhưng cậu ta đã dùng châm bạc ổn định những chỗ yếu hại từ trước, đứt lìa cổ vẫn chưa thể khiến cậu ta mất mạng được, cậu ta có thể phục hồi nhanh chóng. Các con đừng quên cậu ta là thần y Lâm vang danh toàn cầu!”.
Hai người nghe thấy thế đều hít vào khí lạnh.
“Vậy thầy ơi… làm sao mới giết chết được người này?”, Miura vô thức hỏi.
“Phải băm vằm trái tim và đại não của cậu ta!”, ông lão đanh giọng nói: “Hơn nữa thầy phải tốc chiến tốc thắng, bởi vì trong lúc đấu với người này, thầy sẽ không ngừng bị mất sức và bị thương. Nhưng cậu ta dù có bị mất bao nhiêu sức, bị bao nhiêu vết thương, thì vẫn có thể hồi phục nhờ y thuật cao siêu. Kéo dài thời gian chiến đấu chỉ có bất lợi cho thầy thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.