Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6271: C4692: Chương 4692
Bạch Long
10/09/2024
“Anh…”, Thư Thái vội ngoảnh lại: “Ông nội, ông thấy đấy, tên này vô cùng vênh váo ngông cuồng! Chúng ta đừng khách sáo với anh ta làm gì cả, cứ cho anh ta nếm mùi lợi hại của nhà họ Thư đi!”.
“Gấp cái gì chứ?”.
Ông cụ Thư không chút nóng vội, chỉ liếc mắt nhìn Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi vốn định lên tiếng, nhưng cô ta hiểu tính của Lâm Chính, anh chắc chắn sẽ không dập đầu, nên cô ta lựa chọn im lặng.
“Xem ra cô không định nói rồi, thôi được, để tôi nói thẳng. Họ Lâm kia, cậu lăn lại đây, dập đầu ba cái trước bàn thờ ân sư của cháu tôi, dập đầu xong thì cậu có thể đưa bọn họ đi, nghe rõ chưa?”, ông cụ Thư bình thản nói.
“Không dập đầu thì sao?”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời.
Vèo vèo vèo…
Mười mấy người áo đen từ bốn phương tám hướng xông tới, chĩa những khẩu súng đen ngòm về phía Lâm Chính.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Nhưng Lâm Chính lại bật cười: “Ông đang đùa sao? Máy bay ném bom cũng không làm gì được tôi, ông dùng mấy món đồ chơi này chẳng phải là đang đùa giỡn với tôi sao?”.
“Máy bay ném bom?”.
Ông cụ Thư có chút không hiểu, nhưng ông ta cũng biết thần y Lâm này có thân thủ bất phàm, y thuật và võ công đều trác tuyệt, chắc chắn súng ống bình thường không thể đối phó được anh.
“Tôi biết, tuy cậu còn trẻ, nhưng đã luyện được mình đồng da sắt, muốn khiến cậu bị thương chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, nhưng bọn họ thì sao? Chắc bọn họ cũng không có mình đồng da sắt giống cậu đâu nhỉ?”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả người áo đen bỗng thay đổi hướng súng, chĩa vào người nhà họ Lương.
“Hả?”.
Người nhà họ Lương đều tỏ vẻ sợ hãi.
Thư Thái cười lớn, giơ ngón tay cái lên khen: “Vẫn là ông nội có cách! Để xem lần này tên họ Lâm có chịu vào khuôn khổ hay không!”.
Ông cụ Thư trước giờ không bao giờ lên mạng, hôm nay biết tin Cổ Sam qua đời cũng vội vàng đến đây, nên không biết chuyện của Lâm Chính ở đế quốc Anh Hoa.
Nhưng ông ta cũng nghe nói tới những chiến tích trước đó của anh.
Muốn giết Lâm Chính dựa vào những khẩu súng này thì khó hơn lên trời, nên ông ta chọn xuống tay với người nhà họ Lương.
Cách làm bỉ ổi một chút, nhưng giữ gìn được thể diện của nhà họ Thư thì không có gì to tát cả.
Chỉ là hiển nhiên ông cụ Thư không biết làm như vậy có nghĩa là gì.
Lâm Chính ghét nhất những kẻ thù lấy người bên cạnh anh ra để khai đao.
Đây là điểm yếu của Lâm Chính, cũng là vảy ngược của anh.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, quay sang nhìn chằm chằm ông cụ Thư: “Ông chắc chắn muốn làm vậy sao?”.
“Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng, dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là kết quả! Cổ Sam chết, bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo nhà họ Thư chúng tôi, nếu tôi không xử lý ổn thỏa chuyện này, thì nhà họ Thư sẽ mất hết mặt mũi!”, ông cụ Thư hừ mũi nói.
“Được”.
“Gấp cái gì chứ?”.
Ông cụ Thư không chút nóng vội, chỉ liếc mắt nhìn Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi vốn định lên tiếng, nhưng cô ta hiểu tính của Lâm Chính, anh chắc chắn sẽ không dập đầu, nên cô ta lựa chọn im lặng.
“Xem ra cô không định nói rồi, thôi được, để tôi nói thẳng. Họ Lâm kia, cậu lăn lại đây, dập đầu ba cái trước bàn thờ ân sư của cháu tôi, dập đầu xong thì cậu có thể đưa bọn họ đi, nghe rõ chưa?”, ông cụ Thư bình thản nói.
“Không dập đầu thì sao?”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời.
Vèo vèo vèo…
Mười mấy người áo đen từ bốn phương tám hướng xông tới, chĩa những khẩu súng đen ngòm về phía Lâm Chính.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Nhưng Lâm Chính lại bật cười: “Ông đang đùa sao? Máy bay ném bom cũng không làm gì được tôi, ông dùng mấy món đồ chơi này chẳng phải là đang đùa giỡn với tôi sao?”.
“Máy bay ném bom?”.
Ông cụ Thư có chút không hiểu, nhưng ông ta cũng biết thần y Lâm này có thân thủ bất phàm, y thuật và võ công đều trác tuyệt, chắc chắn súng ống bình thường không thể đối phó được anh.
“Tôi biết, tuy cậu còn trẻ, nhưng đã luyện được mình đồng da sắt, muốn khiến cậu bị thương chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, nhưng bọn họ thì sao? Chắc bọn họ cũng không có mình đồng da sắt giống cậu đâu nhỉ?”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả người áo đen bỗng thay đổi hướng súng, chĩa vào người nhà họ Lương.
“Hả?”.
Người nhà họ Lương đều tỏ vẻ sợ hãi.
Thư Thái cười lớn, giơ ngón tay cái lên khen: “Vẫn là ông nội có cách! Để xem lần này tên họ Lâm có chịu vào khuôn khổ hay không!”.
Ông cụ Thư trước giờ không bao giờ lên mạng, hôm nay biết tin Cổ Sam qua đời cũng vội vàng đến đây, nên không biết chuyện của Lâm Chính ở đế quốc Anh Hoa.
Nhưng ông ta cũng nghe nói tới những chiến tích trước đó của anh.
Muốn giết Lâm Chính dựa vào những khẩu súng này thì khó hơn lên trời, nên ông ta chọn xuống tay với người nhà họ Lương.
Cách làm bỉ ổi một chút, nhưng giữ gìn được thể diện của nhà họ Thư thì không có gì to tát cả.
Chỉ là hiển nhiên ông cụ Thư không biết làm như vậy có nghĩa là gì.
Lâm Chính ghét nhất những kẻ thù lấy người bên cạnh anh ra để khai đao.
Đây là điểm yếu của Lâm Chính, cũng là vảy ngược của anh.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, quay sang nhìn chằm chằm ông cụ Thư: “Ông chắc chắn muốn làm vậy sao?”.
“Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng, dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là kết quả! Cổ Sam chết, bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo nhà họ Thư chúng tôi, nếu tôi không xử lý ổn thỏa chuyện này, thì nhà họ Thư sẽ mất hết mặt mũi!”, ông cụ Thư hừ mũi nói.
“Được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.