Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6292: C4713: Chương 4713
Bạch Long
10/09/2024
“Haizz, thần y Lâm sợ rồi”.
“Không còn cách nào khác, ai bảo cậu Kiều mạnh như thế, anh ta không biết rõ tài năng của cậu Kiều, chắc chắn là sợ rồi”.
“Uổng cho tôi còn mong chờ, hóa ra là một tên hèn nhát”.
“Bị người ta đạp lên đầu cũng không dám chống cự, đúng là nực cười”.
Các khách mời đều lắc đầu rời đi, ai cũng chế giễu và mắng mỏ, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng hiện lên vẻ khinh thường và châm biếm.
“Hèn yếu”.
Kiều Tín hừ một tiếng, nói với Thái Man Nghiên: “Man Nghiên, người hèn nhát và bất tài như vậy, sao cô lại bám lấy anh ta? Nào, chúng ta sang bên kia ngồi uống một ly. Hoa minh chủ đã sắp xếp pháo hoa, chúng ta cùng thưởng thức”.
“Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú, tôi hơi mệt, đừng làm phiền tôi”.
Thái Man Nghiên nói, sau đó cũng mặc kệ Kiều Tín, một mình rời đi.
“Man Nghiên!”, Kiều Tín vội đuổi theo.
Mọi người đều tản ra.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh”.
Lâm Chính thở phào.
“Xem ra cậu vẫn rất thận trọng, tình huống này mà còn có thể nhịn?”, Trương Thất Dạ nâng nửa mặt nạ lên, nhấp một ngụm rượu nói.
“Tôi đến đây chẳng qua là muốn có thể yên bình trải qua, có thể không gây chuyện thì cố gắng không làm, huống gì tôi đã gặp rất nhiều người như vậy rồi, lần nào cũng muốn so tài với nhau, vậy chẳng phải mệt chết sao?”, Lâm Chính cười nói.
“Tôi thì khác cậu, tôi tu ma đạo, chú trọng bản thân muốn làm gì thì làm, ai khiến tôi không thoải mái thì tôi giết người đó, nếu nhẫn nhịn rất dễ tẩu hỏa nhập ma”, Trương Thất Dạ nói.
“Ồ? Cũng rất thú vị đấy”, Lâm Chính khẽ cười.
Thế nhưng đúng lúc này.
“A!”
Một tiếng hét vang lên, phá vỡ bầu không khí hài hòa của bữa tiệc.
Tất cả khách mời đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một ông lão tóc bạc, hơi khom lưng bỗng ngã xuống đất, co giật.
Người xung quanh hốt hoảng, người phụ nữ bên cạnh hét lên.
“Dịch Tiên Thiên! Là ông Dịch Tiên Thiên!”
Các khách mời đều vây quanh lại.
“Ông Dịch làm sao thế này?”
“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn bệnh của ông cụ lại tái phát. Bác sĩ! Mau đi mời bác sĩ”.
Mọi người hô lên, Hoa An và người của Thương Minh cũng lập tức chạy đến.
Một người trong đó nhìn Dịch Tiên Thiên, lập tức nói: “Bệnh cũ của ông cụ tài phát rồi, phải mau chóng giải quyết việc này, nếu không ông ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Thần y Lâm!”
Hoa An không hề do dự quay đầu lại, lập tức nghĩ đến Lâm Chính đang ngồi ở bên này uống rượu.
“Không còn cách nào khác, ai bảo cậu Kiều mạnh như thế, anh ta không biết rõ tài năng của cậu Kiều, chắc chắn là sợ rồi”.
“Uổng cho tôi còn mong chờ, hóa ra là một tên hèn nhát”.
“Bị người ta đạp lên đầu cũng không dám chống cự, đúng là nực cười”.
Các khách mời đều lắc đầu rời đi, ai cũng chế giễu và mắng mỏ, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng hiện lên vẻ khinh thường và châm biếm.
“Hèn yếu”.
Kiều Tín hừ một tiếng, nói với Thái Man Nghiên: “Man Nghiên, người hèn nhát và bất tài như vậy, sao cô lại bám lấy anh ta? Nào, chúng ta sang bên kia ngồi uống một ly. Hoa minh chủ đã sắp xếp pháo hoa, chúng ta cùng thưởng thức”.
“Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú, tôi hơi mệt, đừng làm phiền tôi”.
Thái Man Nghiên nói, sau đó cũng mặc kệ Kiều Tín, một mình rời đi.
“Man Nghiên!”, Kiều Tín vội đuổi theo.
Mọi người đều tản ra.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh”.
Lâm Chính thở phào.
“Xem ra cậu vẫn rất thận trọng, tình huống này mà còn có thể nhịn?”, Trương Thất Dạ nâng nửa mặt nạ lên, nhấp một ngụm rượu nói.
“Tôi đến đây chẳng qua là muốn có thể yên bình trải qua, có thể không gây chuyện thì cố gắng không làm, huống gì tôi đã gặp rất nhiều người như vậy rồi, lần nào cũng muốn so tài với nhau, vậy chẳng phải mệt chết sao?”, Lâm Chính cười nói.
“Tôi thì khác cậu, tôi tu ma đạo, chú trọng bản thân muốn làm gì thì làm, ai khiến tôi không thoải mái thì tôi giết người đó, nếu nhẫn nhịn rất dễ tẩu hỏa nhập ma”, Trương Thất Dạ nói.
“Ồ? Cũng rất thú vị đấy”, Lâm Chính khẽ cười.
Thế nhưng đúng lúc này.
“A!”
Một tiếng hét vang lên, phá vỡ bầu không khí hài hòa của bữa tiệc.
Tất cả khách mời đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một ông lão tóc bạc, hơi khom lưng bỗng ngã xuống đất, co giật.
Người xung quanh hốt hoảng, người phụ nữ bên cạnh hét lên.
“Dịch Tiên Thiên! Là ông Dịch Tiên Thiên!”
Các khách mời đều vây quanh lại.
“Ông Dịch làm sao thế này?”
“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn bệnh của ông cụ lại tái phát. Bác sĩ! Mau đi mời bác sĩ”.
Mọi người hô lên, Hoa An và người của Thương Minh cũng lập tức chạy đến.
Một người trong đó nhìn Dịch Tiên Thiên, lập tức nói: “Bệnh cũ của ông cụ tài phát rồi, phải mau chóng giải quyết việc này, nếu không ông ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Thần y Lâm!”
Hoa An không hề do dự quay đầu lại, lập tức nghĩ đến Lâm Chính đang ngồi ở bên này uống rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.