Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6318: C4739: Chương 4739
Bạch Long
10/09/2024
“Trú Nhan?”.
Bạch Họa Thủy kinh ngạc nhìn lọ sứ trên bàn, hơi thất thần.
Không có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại sự cám dỗ của việc giữ lại dung nhan, kéo dài thanh xuân.
Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, Bạch Họa Thủy cũng không ngoại lệ.
Tiền bạc và quyền lực thật ra không mấy quan trọng với bà ta, với vai trò là minh chủ Thương Minh, bà ta không thiếu hai thứ đó.
Nhưng nếu là nét đẹp trường tồn… vậy thì bà ta không thể không dao động.
Nếu người khác lấy lọ đan dược ra nói đây là Trú Nhan Đan, Bạch Họa Thủy chắc chắn sẽ không tin, nhưng đây là thần y Lâm lấy ra, chắc chắn có hiệu quả…
“Có thể duy trì bao lâu?”, Bạch Họa Thủy mím môi, nhàn nhạt hỏi.
“Một viên một năm, trong này có hai mươi ba viên. Mỗi tháng bà uống một viên, uống hết lọ này có thể giúp dung mạo bà không thay đổi trong vòng hai mươi ba năm, lưu giữ dung nhan”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Bạch Họa Thủy không nói gì, dường như có chút do dự.
Lúc này, Lâm Chính lại lấy ra một lọ sứ nhỏ, đặt lên bàn.
“Cả đời tôi chỉ cần sống đến hơn một trăm tuổi là đủ rồi. Trú Nhan Đan cậu cho nhiều quá đối với tôi mà nói lại trở thành lãng phí”, Bạch Họa Thủy liếc nhìn rồi nói.
“Lọ này không phải Trú Nhan Đan”, Lâm Chính cười nói.
“Đó là gì?”.
“Phản Nhan Đan!”.
“Phản… Phản Nhan Đan?”.
Bạch Họa Thủy giật mình, suýt chút nữa cắn lưỡi, không tin nổi: “Đó… Đó là đan dược gì?”.
“Như tên gọi, là đan dược sau khi uống có thể cải lão hoàn đồng. Uống loại đan này vào có thể giúp dung nhan của bà trở về dáng vẻ của tuổi mười tám”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Nghe vậy, Bạch Họa Thủy không giữ nổi sách trong tay nữa.
Bà ta trợn to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Cậu… thật sự có thể luyện chế ra loại thuốc như vậy?”.
“Bạch minh chủ, hình như bà đang nghi ngờ y thuật của tôi? Chi bằng thế này, bà uống trước thử xem, đợi bà thấy được hiệu quả, bà lại bàn bạc với tôi, được chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Được… Tôi phải thử xem…”.
Bạch Họa Thủy gần như không do dự, lập tức trả lời.
“Nếu đã như vậy thì tôi để bà thử, miễn cho bà không tin tôi”.
Lâm Chính lấy lọ thuốc trên bàn, đổ ra hai viên đan dược trong mỗi lọ.
Bạch Họa Thủy thấy vậy không khỏi ngây ra: “Cậu làm gì vậy?”.
“Đã là thử thì đương nhiên không thể cho bà hết. Bà uống trước hai viên này, trong hai tháng đó có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng nếu dừng thuốc, dược hiệu sẽ tiêu tan, hơn nữa còn đảo ngược. Nếu không tiếp tục dùng thuốc định hình, bà vẫn sẽ trở lại bộ dạng giống như trước khi dùng thuốc, đợi khi nào bà tin rồi thì lại tìm tôi lấy thuốc”.
Nói xong, Lâm Chính đứng dậy rời đi.
“Hả…”.
Bạch Họa Thủy muốn nói lại thôi, trong mắt lộ ra vẻ luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bạch Họa Thủy kinh ngạc nhìn lọ sứ trên bàn, hơi thất thần.
Không có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại sự cám dỗ của việc giữ lại dung nhan, kéo dài thanh xuân.
Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, Bạch Họa Thủy cũng không ngoại lệ.
Tiền bạc và quyền lực thật ra không mấy quan trọng với bà ta, với vai trò là minh chủ Thương Minh, bà ta không thiếu hai thứ đó.
Nhưng nếu là nét đẹp trường tồn… vậy thì bà ta không thể không dao động.
Nếu người khác lấy lọ đan dược ra nói đây là Trú Nhan Đan, Bạch Họa Thủy chắc chắn sẽ không tin, nhưng đây là thần y Lâm lấy ra, chắc chắn có hiệu quả…
“Có thể duy trì bao lâu?”, Bạch Họa Thủy mím môi, nhàn nhạt hỏi.
“Một viên một năm, trong này có hai mươi ba viên. Mỗi tháng bà uống một viên, uống hết lọ này có thể giúp dung mạo bà không thay đổi trong vòng hai mươi ba năm, lưu giữ dung nhan”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Bạch Họa Thủy không nói gì, dường như có chút do dự.
Lúc này, Lâm Chính lại lấy ra một lọ sứ nhỏ, đặt lên bàn.
“Cả đời tôi chỉ cần sống đến hơn một trăm tuổi là đủ rồi. Trú Nhan Đan cậu cho nhiều quá đối với tôi mà nói lại trở thành lãng phí”, Bạch Họa Thủy liếc nhìn rồi nói.
“Lọ này không phải Trú Nhan Đan”, Lâm Chính cười nói.
“Đó là gì?”.
“Phản Nhan Đan!”.
“Phản… Phản Nhan Đan?”.
Bạch Họa Thủy giật mình, suýt chút nữa cắn lưỡi, không tin nổi: “Đó… Đó là đan dược gì?”.
“Như tên gọi, là đan dược sau khi uống có thể cải lão hoàn đồng. Uống loại đan này vào có thể giúp dung nhan của bà trở về dáng vẻ của tuổi mười tám”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Nghe vậy, Bạch Họa Thủy không giữ nổi sách trong tay nữa.
Bà ta trợn to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Cậu… thật sự có thể luyện chế ra loại thuốc như vậy?”.
“Bạch minh chủ, hình như bà đang nghi ngờ y thuật của tôi? Chi bằng thế này, bà uống trước thử xem, đợi bà thấy được hiệu quả, bà lại bàn bạc với tôi, được chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Được… Tôi phải thử xem…”.
Bạch Họa Thủy gần như không do dự, lập tức trả lời.
“Nếu đã như vậy thì tôi để bà thử, miễn cho bà không tin tôi”.
Lâm Chính lấy lọ thuốc trên bàn, đổ ra hai viên đan dược trong mỗi lọ.
Bạch Họa Thủy thấy vậy không khỏi ngây ra: “Cậu làm gì vậy?”.
“Đã là thử thì đương nhiên không thể cho bà hết. Bà uống trước hai viên này, trong hai tháng đó có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng nếu dừng thuốc, dược hiệu sẽ tiêu tan, hơn nữa còn đảo ngược. Nếu không tiếp tục dùng thuốc định hình, bà vẫn sẽ trở lại bộ dạng giống như trước khi dùng thuốc, đợi khi nào bà tin rồi thì lại tìm tôi lấy thuốc”.
Nói xong, Lâm Chính đứng dậy rời đi.
“Hả…”.
Bạch Họa Thủy muốn nói lại thôi, trong mắt lộ ra vẻ luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.