Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6330: C4751: Chương 4751
Bạch Long
10/09/2024
“Ầy, Tiên Thiên, ông nói vậy hơi quá. Thật ra ông biết Bạch Họa Thủy bị tôi bắt đi, nhưng tới nay ông cũng không vạch trần chuyện này ra bên ngoài, không bán đứng tôi. Vậy thì đương nhiên tôi phải cứu ông”, Lâm Chính cười nói.
“Vạch trần? Ông ta dám đấy, nhưng ông ta đã bán đứng tôi, còn khai cậu ra thì có khác nào tự tìm đường chết? Nhưng nếu cậu không cứu ông ta, để ông ta chết đi như vậy chẳng phải bí mật của cậu mãi mãi sẽ không có ai biết hay sao?”, Bạch Họa Thủy hừ mũi.
“Tôi tin Tiên Thiên sẽ không bán đứng tôi”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Bạch Họa Thủy không lên tiếng, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
Lời nói này quỷ cũng không tin.
“Tiên Thiên, chúng ta đều là người một nhà, có gì cứ nói ra đi. Ông nói ông đến để trả ơn là ý gì?”, Lâm Chính nheo mắt lại, hỏi.
Dịch Tiên Thiên vội trịnh trọng nói: “Cậu Lâm, ông Đồng và Hoa An đấu với nhau rồi!”.
“Ông Đồng?”.
“Phải, sau khi Hoa An ngồi lên vị trí minh chủ đại diện thì đã nhắm tới chức vị minh chủ, còn quyết tâm giành bằng được, nhưng ông Đồng không đồng ý. Ông ta nhòm ngó chức vị minh chủ đã lâu, sao có thể dâng cho Hoa An được? Thế là hai phe bắt đầu đấu đá. Mấy ngày nay bọn họ đấu tới mức không ai được yên, Thương Minh hỗn loạn”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười nói.
“Vậy ông tìm tôi là để làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Dịch Tiên Thiên đến gần hơn, thận trọng hỏi: “Cậu Lâm, lẽ nào cậu… không có hứng thú với Thương Minh sao?”.
“Thương Minh?”, Lâm Chính sửng sốt.
Bạch Họa Thủy ở bên kia đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm phía này.
“Ông Đồng rất có thế lực ở Thương Minh, Hoa An là minh chủ đại diện cũng không phải hạng tầm thường. Hai người này mà tranh đấu với nhau chắc chắn đều sẽ tổn thất nặng nề, Thương Minh cũng sẽ đại loạn. Cậu Lâm, nếu cậu chen chân vào lúc này, rồi để tôi làm nội ứng cho cậu… chẳng phải có thể nắm được Thương Minh trong tay hay sao?”.
Dịch Tiên Thiên cười khà khà, nói.
Lâm Chính kinh ngạc.
Cách nghĩ này… điên cuồng đến mức nào!
Thương Minh là do đại hội nâng đỡ thành lập, sự tồn tại của nó cực kỳ đặc biệt, thế lực vô cùng rộng lớn.
Đại hội là một tổ chức đặc biệt ở Long Quốc, không gì sánh được, không thể khiêu chiến.
Đại hội hùng mạnh, hô mưa gọi gió ở trong nước như vậy, trừ thực lực bản thân mạnh mẽ ra cũng không thiếu sự ủng hộ về tiền bạc.
Thương Minh là một trong những nguồn tài lực chủ yếu của đại hội.
Thương Minh có đại hội chống lưng, thương nghiệp của bọn họ bao trùm hầu hết các ngành nghề, sức mạnh cũng cực kỳ to lớn.
Đối với Lâm Chính mà nói, nếu có thể nắm Thương Minh trong tay ắt sẽ nhảy vọt về chất.
Nên biết rằng, một Thương Minh không chỉ tương đương với mười Dương Hoa.
Nhưng nếu làm theo lời Dịch Tiên Thiên nói thì cũng có nghĩa sẽ chính thức tuyên chiến với đại hội.
Mặc dù Lâm Chính tự nhận thực lực của mình hiện nay cũng không quá kém, trong nước không có bao nhiêu thế lực có thể đối kháng với mình, nhưng đây là đại hội, thủ đoạn cao siêu.
Thực lực như Lâm Chính hiện giờ mà đối đầu với đại hội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
“Vạch trần? Ông ta dám đấy, nhưng ông ta đã bán đứng tôi, còn khai cậu ra thì có khác nào tự tìm đường chết? Nhưng nếu cậu không cứu ông ta, để ông ta chết đi như vậy chẳng phải bí mật của cậu mãi mãi sẽ không có ai biết hay sao?”, Bạch Họa Thủy hừ mũi.
“Tôi tin Tiên Thiên sẽ không bán đứng tôi”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Bạch Họa Thủy không lên tiếng, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
Lời nói này quỷ cũng không tin.
“Tiên Thiên, chúng ta đều là người một nhà, có gì cứ nói ra đi. Ông nói ông đến để trả ơn là ý gì?”, Lâm Chính nheo mắt lại, hỏi.
Dịch Tiên Thiên vội trịnh trọng nói: “Cậu Lâm, ông Đồng và Hoa An đấu với nhau rồi!”.
“Ông Đồng?”.
“Phải, sau khi Hoa An ngồi lên vị trí minh chủ đại diện thì đã nhắm tới chức vị minh chủ, còn quyết tâm giành bằng được, nhưng ông Đồng không đồng ý. Ông ta nhòm ngó chức vị minh chủ đã lâu, sao có thể dâng cho Hoa An được? Thế là hai phe bắt đầu đấu đá. Mấy ngày nay bọn họ đấu tới mức không ai được yên, Thương Minh hỗn loạn”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười nói.
“Vậy ông tìm tôi là để làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Dịch Tiên Thiên đến gần hơn, thận trọng hỏi: “Cậu Lâm, lẽ nào cậu… không có hứng thú với Thương Minh sao?”.
“Thương Minh?”, Lâm Chính sửng sốt.
Bạch Họa Thủy ở bên kia đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm phía này.
“Ông Đồng rất có thế lực ở Thương Minh, Hoa An là minh chủ đại diện cũng không phải hạng tầm thường. Hai người này mà tranh đấu với nhau chắc chắn đều sẽ tổn thất nặng nề, Thương Minh cũng sẽ đại loạn. Cậu Lâm, nếu cậu chen chân vào lúc này, rồi để tôi làm nội ứng cho cậu… chẳng phải có thể nắm được Thương Minh trong tay hay sao?”.
Dịch Tiên Thiên cười khà khà, nói.
Lâm Chính kinh ngạc.
Cách nghĩ này… điên cuồng đến mức nào!
Thương Minh là do đại hội nâng đỡ thành lập, sự tồn tại của nó cực kỳ đặc biệt, thế lực vô cùng rộng lớn.
Đại hội là một tổ chức đặc biệt ở Long Quốc, không gì sánh được, không thể khiêu chiến.
Đại hội hùng mạnh, hô mưa gọi gió ở trong nước như vậy, trừ thực lực bản thân mạnh mẽ ra cũng không thiếu sự ủng hộ về tiền bạc.
Thương Minh là một trong những nguồn tài lực chủ yếu của đại hội.
Thương Minh có đại hội chống lưng, thương nghiệp của bọn họ bao trùm hầu hết các ngành nghề, sức mạnh cũng cực kỳ to lớn.
Đối với Lâm Chính mà nói, nếu có thể nắm Thương Minh trong tay ắt sẽ nhảy vọt về chất.
Nên biết rằng, một Thương Minh không chỉ tương đương với mười Dương Hoa.
Nhưng nếu làm theo lời Dịch Tiên Thiên nói thì cũng có nghĩa sẽ chính thức tuyên chiến với đại hội.
Mặc dù Lâm Chính tự nhận thực lực của mình hiện nay cũng không quá kém, trong nước không có bao nhiêu thế lực có thể đối kháng với mình, nhưng đây là đại hội, thủ đoạn cao siêu.
Thực lực như Lâm Chính hiện giờ mà đối đầu với đại hội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.