Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6338: C4759: Chương 4759
Bạch Long
10/09/2024
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đang tiếp khách quý, không gặp ai hết”, đại trưởng lão hừ giọng.
Thế nhưng Tô Nhu đã nắm lấy cơ hội, vội vàng kêu lên: “Đại trưởng lão, tôi là Tô Nhu của công ty Duyệt Nhan cũng tới vì miếng đất Thanh Lam Hoa. Tôi muốn nói chuyện với ông. Mong ông cho tôi một cơ hội”.
“Cô câm miệng”.
“Chán sống à?Ai bảo cô lên tiếng?”, đám đệ tử bên cạnh cuống cả lên.
Thế nhưng Đại trưởng lão lại cảm thấy hứng thú khi nghe thấy vậy: “Ồ, cô cũng tới vì miếng đất Thanh Lam Hoa à?”
“Đúng vậy”.
“Nếu đã vậy thì hai người vào đi”.
“Cảm ơn đại trưởng lão”, Tô Nhu vui lắm, vội kéo Lâm Chính vào cùng.
“Các người…”, Nhâm Hùng và người đệ tử canh cửa á khẩu, nhìn hai người họ bước vào.
“Ông ấy cho chúng ta vào sao? Thật khó tin”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.
“Bình thường thôi mà. Đại trưởng lão đang bàn bạc mua bán với khách. Nếu chỉ có một người mua thì khó mà nâng giá được. Nếu có hai người thì ông ta có thể bán được với giá tốt hơn. Vì vậy em chỉ cần nói rõ ý của mình thì chắc chắn ông ta sẽ cho em vào?”, Tô Nhu nhếch miệng cười.
“Lợi hại, không hổ danh là CEO của Duyệt Nhan. Em ngầu quá”, Lâm Chính giơ ngón cái lên.
Tô Nhu đỏ mặt: “Không biết khen thì đừng khen. Khó nghe quá đi”.
Lâm Chính mỉm cười. Hai người đi vào trong.
Có vài người đang ngồi trong đại sảnh.
Đại trưởng lão của Cùng Châu Phái là một ông lão để râu, khoác trang phục thời Đường màu đỏ, đeo kính.
Trên khuôn mặt có những vết đồi mồi, trông có vẻ tuổi đã cao, lúc này ông ta đang uống trà, nói chuyện với một nam một nữ ở phía dưới bên phải.
Đôi nam nữ này ăn mặc cực kỳ sang trọng, phía sau còn có bảy tám người, khí chất phi phàm, phong độ ngời ngời, có thể thấy họ có lai lịch không hề nhỏ.
“Đại trưởng lão, xin… xin chào, bái kiến Đại trưởng lão…”
Tô Nhu hơi căng thẳng, cô đi tới trước đại sảnh, bắt chước hình ảnh trên truyền hình khom lưng, cúi người hành lễ với Đại trưởng lão.
Đây là lần đầu tiên cô gặp loại người này.
Tất cả mọi người đều đồng loạt chuyển sự chú ý vào cô.
Ngay khi nhìn thấy vẻ ngoài của Tô Nhu, ánh mắt họ sáng rực.
Đặc biệt là mấy người đàn ông, liên tục vỗ tay kinh ngạc: “Trên đời này lại có cô gái xinh đẹp như vậy sao, quả là tiên nữ hạ phàm!”
Cô gái bên cạnh tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn không dám nói gì.
“Các người ở đâu ra vậy?”, thái độ của Đại trưởng lão tương đối hờ hững.
“Kính thưa Đại trưởng lão, tôi tên là Tô Nhu, là thương nhân đến từ Giang Thành, lần này đến đây là để bàn bạc với ông về hợp đồng mua bán mảnh đất Thanh Lam Hoa ở phía sau núi Cùng Châu Phái! Tôi đã mang cả kế hoạch và hợp đồng đến rồi, ông có thể xem!”, Tô Nhu vội vàng nói, sau đó lấy từ trong túi xách ra bản hợp đồng, định đưa qua.
Nhưng ngay khi vừa lấy bản hợp đồng ra, cô đã bị đệ tử bên cạnh chặn lại.
Đại trưởng lão cũng không nhận, lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao cơ? Cô là thương nhân hả?”
Thế nhưng Tô Nhu đã nắm lấy cơ hội, vội vàng kêu lên: “Đại trưởng lão, tôi là Tô Nhu của công ty Duyệt Nhan cũng tới vì miếng đất Thanh Lam Hoa. Tôi muốn nói chuyện với ông. Mong ông cho tôi một cơ hội”.
“Cô câm miệng”.
“Chán sống à?Ai bảo cô lên tiếng?”, đám đệ tử bên cạnh cuống cả lên.
Thế nhưng Đại trưởng lão lại cảm thấy hứng thú khi nghe thấy vậy: “Ồ, cô cũng tới vì miếng đất Thanh Lam Hoa à?”
“Đúng vậy”.
“Nếu đã vậy thì hai người vào đi”.
“Cảm ơn đại trưởng lão”, Tô Nhu vui lắm, vội kéo Lâm Chính vào cùng.
“Các người…”, Nhâm Hùng và người đệ tử canh cửa á khẩu, nhìn hai người họ bước vào.
“Ông ấy cho chúng ta vào sao? Thật khó tin”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.
“Bình thường thôi mà. Đại trưởng lão đang bàn bạc mua bán với khách. Nếu chỉ có một người mua thì khó mà nâng giá được. Nếu có hai người thì ông ta có thể bán được với giá tốt hơn. Vì vậy em chỉ cần nói rõ ý của mình thì chắc chắn ông ta sẽ cho em vào?”, Tô Nhu nhếch miệng cười.
“Lợi hại, không hổ danh là CEO của Duyệt Nhan. Em ngầu quá”, Lâm Chính giơ ngón cái lên.
Tô Nhu đỏ mặt: “Không biết khen thì đừng khen. Khó nghe quá đi”.
Lâm Chính mỉm cười. Hai người đi vào trong.
Có vài người đang ngồi trong đại sảnh.
Đại trưởng lão của Cùng Châu Phái là một ông lão để râu, khoác trang phục thời Đường màu đỏ, đeo kính.
Trên khuôn mặt có những vết đồi mồi, trông có vẻ tuổi đã cao, lúc này ông ta đang uống trà, nói chuyện với một nam một nữ ở phía dưới bên phải.
Đôi nam nữ này ăn mặc cực kỳ sang trọng, phía sau còn có bảy tám người, khí chất phi phàm, phong độ ngời ngời, có thể thấy họ có lai lịch không hề nhỏ.
“Đại trưởng lão, xin… xin chào, bái kiến Đại trưởng lão…”
Tô Nhu hơi căng thẳng, cô đi tới trước đại sảnh, bắt chước hình ảnh trên truyền hình khom lưng, cúi người hành lễ với Đại trưởng lão.
Đây là lần đầu tiên cô gặp loại người này.
Tất cả mọi người đều đồng loạt chuyển sự chú ý vào cô.
Ngay khi nhìn thấy vẻ ngoài của Tô Nhu, ánh mắt họ sáng rực.
Đặc biệt là mấy người đàn ông, liên tục vỗ tay kinh ngạc: “Trên đời này lại có cô gái xinh đẹp như vậy sao, quả là tiên nữ hạ phàm!”
Cô gái bên cạnh tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn không dám nói gì.
“Các người ở đâu ra vậy?”, thái độ của Đại trưởng lão tương đối hờ hững.
“Kính thưa Đại trưởng lão, tôi tên là Tô Nhu, là thương nhân đến từ Giang Thành, lần này đến đây là để bàn bạc với ông về hợp đồng mua bán mảnh đất Thanh Lam Hoa ở phía sau núi Cùng Châu Phái! Tôi đã mang cả kế hoạch và hợp đồng đến rồi, ông có thể xem!”, Tô Nhu vội vàng nói, sau đó lấy từ trong túi xách ra bản hợp đồng, định đưa qua.
Nhưng ngay khi vừa lấy bản hợp đồng ra, cô đã bị đệ tử bên cạnh chặn lại.
Đại trưởng lão cũng không nhận, lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao cơ? Cô là thương nhân hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.