Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6366: C4787: Chương 4787
Bạch Long
10/09/2024
“Được rồi, tôi xin tuyên bố, trận đấu chính thức bắt đầu! Hai người xuống dòng nham thạch đi!”, Thánh Nữ quát.
Trình Ngạn Sinh nhìn Lâm Chính một cái đầy khiêu khích, sau đó tung người nhảy vào dòng nham thạch.
Ào!
Nham thạch nóng rẫy bắn tung tóe, cả người Trình Ngạn Sinh nhanh chóng chìm xuống, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Thần y Lâm, anh còn không mau xuống đi?”, Thánh Nữ nghiêm giọng quát.
Lâm Chính thở hắt ra, điểm mũi chân rồi cũng nhảy xuống.
Trái tim Trương Thất Dạ vọt lên tận cổ họng.
Mọi người xung quanh cũng nhìn chăm chú.
Ùm!
Bóng dáng Lâm Chính cũng chìm xuống, không còn thấy tung tích đâu nữa.
“Bấm đồng hồ đếm giờ chưa?”.
Thánh Nữ ngoảnh sang hỏi.
“Đã bắt đầu đếm giờ rồi ạ”, người bên cạnh đáp.
“Được, chúng ta chờ thôi”, Thánh Nữ bình thản nói: “Tôi đoán không được mấy phút là tên họ Lâm kia sẽ không chịu được mà lên trước thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xử lý anh ta theo quy củ của đảo Thần Hỏa!”.
“Vâng, Thánh Nữ đại nhân!”.
“Đại nhân, tôi nghĩ không chừng tên họ Lâm kia đã tan xương nát thịt trong đó luôn rồi”, có người cười nói.
“Phải đấy, hắn không hiểu thuật Hỏa Viêm của đảo Thần Hỏa chúng ta, không thể đồng bộ nhiệt độ cơ thể mình với nham thạch. Hắn chỉ có bị dòng nham thạch nóng hổi này nuốt chửng thôi, nói không chừng lúc này hắn đã mất mạng rồi cũng nên”.
“Ha ha ha…”
Đám người của đảo Thần Hỏa cười ầm lên.
Nhưng Thánh Nữ chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt bình tĩnh nhìn dòng nham thạch đang không ngừng sủi bọt, lặng lẽ chờ đợi.
Thấy Thánh Nữ không nói gì, những người còn lại cũng không dám bàn tán gì nữa.
Đôi mắt Trương Thất Dạ dần trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào dòng nham thạch.
“Mau ra đi… Mau ra đi…”, ông ta không ngừng nhủ thầm, cũng không biết là mong chờ Lâm Chính sống sót, hay là hi vọng Trình Ngạn Sinh ra sớm một chút.
Thời gian dần trôi qua.
Dòng nham thạch nóng rẫy kia vẫn không có điều gì khác thường.
Đã 10 phút trôi qua.
Mọi người không ngừng nhìn thời gian rồi lại nhìn nham thạch, ai nấy dường như nín thở.
Đối với người của đảo Thần Hỏa thì thời gian này đã là rất dài.
Phải biết rằng, nếu người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh nhảy vào nham thạch thì cùng lắm chỉ được hai ba phút. Bọn họ cũng không phải là mình đồng da sắt, sở dĩ chịu đựng được hoàn toàn là nhờ công pháp khí kình, một khi khí kình cạn kiệt, thì vẫn bị dung nham hòa tan mà chết.
Vậy mà Trình Ngạn Sinh có thể cầm cự được 10 phút mà vẫn chưa lên…
“Thật là đáng sợ!”.
Trình Ngạn Sinh nhìn Lâm Chính một cái đầy khiêu khích, sau đó tung người nhảy vào dòng nham thạch.
Ào!
Nham thạch nóng rẫy bắn tung tóe, cả người Trình Ngạn Sinh nhanh chóng chìm xuống, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Thần y Lâm, anh còn không mau xuống đi?”, Thánh Nữ nghiêm giọng quát.
Lâm Chính thở hắt ra, điểm mũi chân rồi cũng nhảy xuống.
Trái tim Trương Thất Dạ vọt lên tận cổ họng.
Mọi người xung quanh cũng nhìn chăm chú.
Ùm!
Bóng dáng Lâm Chính cũng chìm xuống, không còn thấy tung tích đâu nữa.
“Bấm đồng hồ đếm giờ chưa?”.
Thánh Nữ ngoảnh sang hỏi.
“Đã bắt đầu đếm giờ rồi ạ”, người bên cạnh đáp.
“Được, chúng ta chờ thôi”, Thánh Nữ bình thản nói: “Tôi đoán không được mấy phút là tên họ Lâm kia sẽ không chịu được mà lên trước thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xử lý anh ta theo quy củ của đảo Thần Hỏa!”.
“Vâng, Thánh Nữ đại nhân!”.
“Đại nhân, tôi nghĩ không chừng tên họ Lâm kia đã tan xương nát thịt trong đó luôn rồi”, có người cười nói.
“Phải đấy, hắn không hiểu thuật Hỏa Viêm của đảo Thần Hỏa chúng ta, không thể đồng bộ nhiệt độ cơ thể mình với nham thạch. Hắn chỉ có bị dòng nham thạch nóng hổi này nuốt chửng thôi, nói không chừng lúc này hắn đã mất mạng rồi cũng nên”.
“Ha ha ha…”
Đám người của đảo Thần Hỏa cười ầm lên.
Nhưng Thánh Nữ chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt bình tĩnh nhìn dòng nham thạch đang không ngừng sủi bọt, lặng lẽ chờ đợi.
Thấy Thánh Nữ không nói gì, những người còn lại cũng không dám bàn tán gì nữa.
Đôi mắt Trương Thất Dạ dần trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào dòng nham thạch.
“Mau ra đi… Mau ra đi…”, ông ta không ngừng nhủ thầm, cũng không biết là mong chờ Lâm Chính sống sót, hay là hi vọng Trình Ngạn Sinh ra sớm một chút.
Thời gian dần trôi qua.
Dòng nham thạch nóng rẫy kia vẫn không có điều gì khác thường.
Đã 10 phút trôi qua.
Mọi người không ngừng nhìn thời gian rồi lại nhìn nham thạch, ai nấy dường như nín thở.
Đối với người của đảo Thần Hỏa thì thời gian này đã là rất dài.
Phải biết rằng, nếu người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh nhảy vào nham thạch thì cùng lắm chỉ được hai ba phút. Bọn họ cũng không phải là mình đồng da sắt, sở dĩ chịu đựng được hoàn toàn là nhờ công pháp khí kình, một khi khí kình cạn kiệt, thì vẫn bị dung nham hòa tan mà chết.
Vậy mà Trình Ngạn Sinh có thể cầm cự được 10 phút mà vẫn chưa lên…
“Thật là đáng sợ!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.