Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6369: C4790: Chương 4790
Bạch Long
10/09/2024
Nhưng chuyện này không đáng lo, bởi vì lúc xuống dòng nham thạch, anh đã dùng khí kình bảo vệ một số cơ quan quan trọng.
Tuy dáng vẻ lúc này của anh rất đáng sợ, nhưng thực ra chỉ là những vết thương da thịt.
Lâm Chính vốn dĩ có thể dựa vào cơ thể võ thần để xuống dòng nham thạch mà không chút tổn hại, làm vậy thì đừng nói là da thịt, mà ngay cả quần áo của anh cũng không bị thiêu cháy.
Nhưng nếu làm vậy thì Lâm Chính sẽ phải tiêu hao rất nhiều khí kình, gây bất lợi cho trận chiến về sau. Nếu đám người Thánh Nữ nuốt lời, Lâm Chính không còn khí kình thì chẳng phải như cá nằm trên thớt, mặc người giết thịt sao?
Thế nên, Lâm Chính lựa chọn hi sinh phần lớn cơ thể, chỉ bảo vệ những phần quan trọng, tiết kiệm khí kình.
Anh đi đến vách núi lửa gần đó, cầm một số vật tùy thân đã bỏ xuống trước đó lên, lấy ra một chiếc bình nhỏ, đổ đan dược ra rồi nuốt vào bụng, sau đó lại mở túi châm ở bên cạnh, tự đâm vào người.
Một lát sau, cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh hãi xuất hiện.
Chỉ thấy những chỗ da thịt bị thiêu cháy của Lâm Chính bắt đầu nhanh chóng mọc ra da thịt mới. Không những vậy, ngũ quan trên mặt anh cũng bắt đầu mọc ra với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, mi mọc lông, đầu mọc tóc, môi và hai tai cũng mọc ra…
Một người đẹp như thiên sứ lại nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.
Ai nấy đều há hốc miệng.
Ngay cả Thánh Nữ ở miệng núi lửa cũng khựng lại, nhìn người bên dưới với ánh mắt khó tin.
“Các vị, hình như là Trình Ngạn Sinh lên bờ trước nhỉ? Vậy có phải là anh ta đã thua không?”, Lâm Chính không nhanh không chậm mặc quần áo, bình tĩnh nói.
Câu nói này của anh khiến mọi người đều im phăng phắc.
Trình Ngạn Sinh sợ đến mức tái mặt, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Theo thỏa thuận trước đó, anh ta thua thì phải chết…
“Thánh Nữ đại nhân, cô thấy sao?”, Lâm Chính nhìn về phía Thánh Nữ, bình thản hỏi.
Thánh Nữ suy nghĩ một lúc lâu, mới lên tiếng: “Theo thỏa thuận, anh lên bờ trước, thế nên… anh là người thắng”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu rồi quát: “Thất Dạ! Còn không ra tay đi?”.
“Rõ!”.
Trương Thất Dạ quát lớn một tiếng, không chờ mọi người kịp phản ứng đã gầm lên, đánh về phía Trình Ngạn Sinh.
Ai nấy biến sắc.
Thánh Nữ kinh ngạc, lập tức hét lên: “Dừng tay!”.
Nhưng… đã muộn.
Trình Ngạn Sinh đang yếu ớt, không kịp tránh né, Trương Thất Dạ lại gần hắn, tay hóa thành vuốt, chộp lấy đầu hắn, ném vào dòng nham thạch.
Đầu của Trình Ngạn Sinh nổi lềnh bềnh trên dòng nham thạch một lúc, rồi dần dần chìm xuống…
Người của đảo Thần Hỏa đều chấn kinh.
Ai nấy trợn mắt há mồm, nhìn Lâm Chính và Trương Thất Dạ với ánh mắt khó tin.
Tuy dáng vẻ lúc này của anh rất đáng sợ, nhưng thực ra chỉ là những vết thương da thịt.
Lâm Chính vốn dĩ có thể dựa vào cơ thể võ thần để xuống dòng nham thạch mà không chút tổn hại, làm vậy thì đừng nói là da thịt, mà ngay cả quần áo của anh cũng không bị thiêu cháy.
Nhưng nếu làm vậy thì Lâm Chính sẽ phải tiêu hao rất nhiều khí kình, gây bất lợi cho trận chiến về sau. Nếu đám người Thánh Nữ nuốt lời, Lâm Chính không còn khí kình thì chẳng phải như cá nằm trên thớt, mặc người giết thịt sao?
Thế nên, Lâm Chính lựa chọn hi sinh phần lớn cơ thể, chỉ bảo vệ những phần quan trọng, tiết kiệm khí kình.
Anh đi đến vách núi lửa gần đó, cầm một số vật tùy thân đã bỏ xuống trước đó lên, lấy ra một chiếc bình nhỏ, đổ đan dược ra rồi nuốt vào bụng, sau đó lại mở túi châm ở bên cạnh, tự đâm vào người.
Một lát sau, cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh hãi xuất hiện.
Chỉ thấy những chỗ da thịt bị thiêu cháy của Lâm Chính bắt đầu nhanh chóng mọc ra da thịt mới. Không những vậy, ngũ quan trên mặt anh cũng bắt đầu mọc ra với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, mi mọc lông, đầu mọc tóc, môi và hai tai cũng mọc ra…
Một người đẹp như thiên sứ lại nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.
Ai nấy đều há hốc miệng.
Ngay cả Thánh Nữ ở miệng núi lửa cũng khựng lại, nhìn người bên dưới với ánh mắt khó tin.
“Các vị, hình như là Trình Ngạn Sinh lên bờ trước nhỉ? Vậy có phải là anh ta đã thua không?”, Lâm Chính không nhanh không chậm mặc quần áo, bình tĩnh nói.
Câu nói này của anh khiến mọi người đều im phăng phắc.
Trình Ngạn Sinh sợ đến mức tái mặt, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Theo thỏa thuận trước đó, anh ta thua thì phải chết…
“Thánh Nữ đại nhân, cô thấy sao?”, Lâm Chính nhìn về phía Thánh Nữ, bình thản hỏi.
Thánh Nữ suy nghĩ một lúc lâu, mới lên tiếng: “Theo thỏa thuận, anh lên bờ trước, thế nên… anh là người thắng”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu rồi quát: “Thất Dạ! Còn không ra tay đi?”.
“Rõ!”.
Trương Thất Dạ quát lớn một tiếng, không chờ mọi người kịp phản ứng đã gầm lên, đánh về phía Trình Ngạn Sinh.
Ai nấy biến sắc.
Thánh Nữ kinh ngạc, lập tức hét lên: “Dừng tay!”.
Nhưng… đã muộn.
Trình Ngạn Sinh đang yếu ớt, không kịp tránh né, Trương Thất Dạ lại gần hắn, tay hóa thành vuốt, chộp lấy đầu hắn, ném vào dòng nham thạch.
Đầu của Trình Ngạn Sinh nổi lềnh bềnh trên dòng nham thạch một lúc, rồi dần dần chìm xuống…
Người của đảo Thần Hỏa đều chấn kinh.
Ai nấy trợn mắt há mồm, nhìn Lâm Chính và Trương Thất Dạ với ánh mắt khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.