Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6385: C4806: Chương 4806
Bạch Long
10/09/2024
Lộp bộp…
Châm dung nham rơi xuống bị con rồng bằng châm đó ngăn lại, không có châm nào đâm trúng Lâm Chính.
Rồng châm há to miệng, nghiền nát vô số châm dung nham.
“Wow!”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Thần y Lâm chặn được rồi!
Phải biết rằng đây là đòn tấn công của Thần Hỏa Tôn Giả!
Trong mắt bọn họ, đó là đòn tấn công của thần linh!
Sao người phàm… có thể đỡ được đòn tấn công của thần linh?
Thần Hỏa Tôn Giả cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn rồng châm xoay tròn trên đỉnh đầu Lâm Chính, không tin nổi nói: “Không ngờ châm bạc lại có thể dùng như vậy, thú vị thú vị, xem tôi đây!”.
Nói xong, ông ta lại vung tay, dung nham cuồn cuộn sôi trào dâng lên thành một cột dung nham lao thẳng lên trời, sau đó nổ tung thành muôn vàn cây châm dung nham. Tiếp đó chúng hợp lại, cũng hóa thành một con rồng dung nham, xoay tròn trên không trung.
Lâm Chính nhìn chằm chằm rồng dung nham một lúc. Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không định tiếp tục lãng phí thời gian, chỉ tay ra.
Vù!
Rồng dung nham rít gào bay đi, bổ thẳng tới Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng dùng rồng châm nghênh đón.
Hai con rồng đánh giết nhau trên không, cảnh tượng cực kỳ ảo diệu hoành tráng.
Người đời đâu ai từng thấy cảnh tượng như vậy? Ai nấy đều há hốc miệng, mở to mắt, nhìn đến ngây ngốc.
Hai con rồng quấn lấy nhau, đánh đến mức không thể tách ra.
Nhưng suy cho cùng chúng cũng không phải vật sống, mà là do hai người dùng khí ngưng tụ. Hai con rồng nhìn như đánh đến mức ngươi sống ta chết, thực tế vẫn là khí kình của Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả đối chọi nhau.
Mặc dù Lâm Chính rất mạnh, nhưng trước mặt nhân vật đáng sợ như Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không là gì cả. Hai con rồng đánh nhau khoảng hai mươi mấy chiêu, cuối cùng…
Ầm!
Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên.
Con rồng châm mà Lâm Chính ngưng tụ bị rồng dung nham của Thần Hỏa Tôn Giả xé nát.
Châm bạc rơi đầy trời.
“Không biết trời cao đất dày! Anh ta thật sự nghĩ rằng mình có thể là đối thủ của sư tôn về khí kình sao? Sư tôn chúng ta còn chưa dùng sức, nếu dùng sức thì tên họ Lâm kia chắc đã chết không toàn thây”.
“Đúng vậy, đọ khí kình thì sư tôn không có đối thủ, tên họ Lâm kia là cái thá gì?”.
“Còn định liều chết chống cự?”.
“Thật nực cười”.
Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh miệng núi lửa châu đầu ghé tai nhau, tràn đầy sự khinh thường.
Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nhìn Lâm Chính, không hề nương tay, một đòn đánh nát rồng châm, sau đó lập tức điều khiển rồng dung nham đánh xuống.
Châm dung nham rơi xuống bị con rồng bằng châm đó ngăn lại, không có châm nào đâm trúng Lâm Chính.
Rồng châm há to miệng, nghiền nát vô số châm dung nham.
“Wow!”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Thần y Lâm chặn được rồi!
Phải biết rằng đây là đòn tấn công của Thần Hỏa Tôn Giả!
Trong mắt bọn họ, đó là đòn tấn công của thần linh!
Sao người phàm… có thể đỡ được đòn tấn công của thần linh?
Thần Hỏa Tôn Giả cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn rồng châm xoay tròn trên đỉnh đầu Lâm Chính, không tin nổi nói: “Không ngờ châm bạc lại có thể dùng như vậy, thú vị thú vị, xem tôi đây!”.
Nói xong, ông ta lại vung tay, dung nham cuồn cuộn sôi trào dâng lên thành một cột dung nham lao thẳng lên trời, sau đó nổ tung thành muôn vàn cây châm dung nham. Tiếp đó chúng hợp lại, cũng hóa thành một con rồng dung nham, xoay tròn trên không trung.
Lâm Chính nhìn chằm chằm rồng dung nham một lúc. Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không định tiếp tục lãng phí thời gian, chỉ tay ra.
Vù!
Rồng dung nham rít gào bay đi, bổ thẳng tới Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng dùng rồng châm nghênh đón.
Hai con rồng đánh giết nhau trên không, cảnh tượng cực kỳ ảo diệu hoành tráng.
Người đời đâu ai từng thấy cảnh tượng như vậy? Ai nấy đều há hốc miệng, mở to mắt, nhìn đến ngây ngốc.
Hai con rồng quấn lấy nhau, đánh đến mức không thể tách ra.
Nhưng suy cho cùng chúng cũng không phải vật sống, mà là do hai người dùng khí ngưng tụ. Hai con rồng nhìn như đánh đến mức ngươi sống ta chết, thực tế vẫn là khí kình của Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả đối chọi nhau.
Mặc dù Lâm Chính rất mạnh, nhưng trước mặt nhân vật đáng sợ như Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không là gì cả. Hai con rồng đánh nhau khoảng hai mươi mấy chiêu, cuối cùng…
Ầm!
Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên.
Con rồng châm mà Lâm Chính ngưng tụ bị rồng dung nham của Thần Hỏa Tôn Giả xé nát.
Châm bạc rơi đầy trời.
“Không biết trời cao đất dày! Anh ta thật sự nghĩ rằng mình có thể là đối thủ của sư tôn về khí kình sao? Sư tôn chúng ta còn chưa dùng sức, nếu dùng sức thì tên họ Lâm kia chắc đã chết không toàn thây”.
“Đúng vậy, đọ khí kình thì sư tôn không có đối thủ, tên họ Lâm kia là cái thá gì?”.
“Còn định liều chết chống cự?”.
“Thật nực cười”.
Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh miệng núi lửa châu đầu ghé tai nhau, tràn đầy sự khinh thường.
Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nhìn Lâm Chính, không hề nương tay, một đòn đánh nát rồng châm, sau đó lập tức điều khiển rồng dung nham đánh xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.