Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6414: C4835: Chương 4835
Bạch Long
10/09/2024
“Ồ?”
Lâm Chính nhướn mày, cảm giác rất kỳ quái, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện, anh vừa đi đã có một người đàn ông tóc vàng mặc vest lại gần Tô Nhu.
Lâm Chính chợt hiểu ra.
Bọn họ đang chơi trò điệu hổ ly sơn! Như vậy dễ dàng tiếp cận ra tay với Tô Nhu!
Tô Nhu tỏ vẻ phản cảm nhưng vì không biết thân phận đối phương, không nên đắc tội, chỉ có thể vừa gượng cười vừa từ chối.
“Anh từ đâu tới đây?”, Lâm Chính cũng không vội đi quấy rầy bọn họ, thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Vệ sĩ hơi bất ngờ nhìn Lâm Chính.
“Tao hỏi mày là người của ai? Người bên kia chắc là chủ của mày phải không?”
“Ồ, mày nhìn ra rồi à? Nếu đã hiểu rồi thì ngoan ngoãn ngồi đây uống rượu đi! Đừng nói nhiều, bọn tao là người mà mày không thể chọc vào đâu”, vệ sĩ cười khẩy, ánh mắt khinh miệt.
“Vậy sao? Vậy mày tin không, một lúc nữa chủ nhân của mày sẽ bị người ta đánh gãy một chân rồi ném ra ngoài?” Lâm Chính nói.
“Mày muốn ra tay à? Tao khuyên mày tốt nhất nên cân nhắc năng lực của bản thân! Đừng tự chuốc khổ!”, tên vệ sĩ lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng người lại gần, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Không không không, đừng hiểu lầm! Tao sẽ không ra tay, những người khác sẽ ra tay!” Lâm Chính giải thích.
“Những người khác? Hừ, ai dám ra tay? Mày nghĩ cậu chủ của tao là loại chó mèo gì? Ai dám ra tay thì ông đây sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!” vệ sĩ tức giận nói.
Nhưng giây tiếp theo.
Bốp!
Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Mọi người xung quanh sững sờ, nhìn về nơi âm thanh phát ra.
Dịch Tiên Thiên giơ tay, hung hăng liên tục tát vào mặt người đàn ông tóc vàng trước mặt.
Chỉ vài giây ngắn ngủi đã tát bảy tám bạt tai.
Người đàn ông tóc vàng ngơ ngác ôm mặt.
Tô Nhu cũng khiếp sợ.
“Là ông Dịch!”
“Ông Dịch nào cơ?”
“Còn có thể là ai nữa chứ? Dịch Tiên Thiên của Thương Minh đó! Ở Thương Minh ngoại trừ ông Đồng và Hoa phó minh chủ thì ông Dịch là người có trọng lượng nhất!”
“Người kia là người nhà họ Tề phải không? Sao lại chọc vào ông Dịch nhỉ?”
“Nhanh đi tìm gia chủ nhà họ Tề, nói không chừng đã xảy ra chuyện”.
Khách mời đều đang bàn luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cậu chủ nhà họ Tề vẫn đang che mặt giờ mới phản ứng lại.
“Ông Dịch, ông… tại sao ông đánh tôi?”
“Ai cho cậu gây rối ở đây?”, Dịch Tiên Thiên lạnh lùng quát.
“Gây rối? Tôi… Sao tôi có thể gây rối ở đây chứ?”, ánh mắt cậu chủ nhà họ Tề hiện lên vẻ bối rối.
Lâm Chính nhướn mày, cảm giác rất kỳ quái, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện, anh vừa đi đã có một người đàn ông tóc vàng mặc vest lại gần Tô Nhu.
Lâm Chính chợt hiểu ra.
Bọn họ đang chơi trò điệu hổ ly sơn! Như vậy dễ dàng tiếp cận ra tay với Tô Nhu!
Tô Nhu tỏ vẻ phản cảm nhưng vì không biết thân phận đối phương, không nên đắc tội, chỉ có thể vừa gượng cười vừa từ chối.
“Anh từ đâu tới đây?”, Lâm Chính cũng không vội đi quấy rầy bọn họ, thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Vệ sĩ hơi bất ngờ nhìn Lâm Chính.
“Tao hỏi mày là người của ai? Người bên kia chắc là chủ của mày phải không?”
“Ồ, mày nhìn ra rồi à? Nếu đã hiểu rồi thì ngoan ngoãn ngồi đây uống rượu đi! Đừng nói nhiều, bọn tao là người mà mày không thể chọc vào đâu”, vệ sĩ cười khẩy, ánh mắt khinh miệt.
“Vậy sao? Vậy mày tin không, một lúc nữa chủ nhân của mày sẽ bị người ta đánh gãy một chân rồi ném ra ngoài?” Lâm Chính nói.
“Mày muốn ra tay à? Tao khuyên mày tốt nhất nên cân nhắc năng lực của bản thân! Đừng tự chuốc khổ!”, tên vệ sĩ lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng người lại gần, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Không không không, đừng hiểu lầm! Tao sẽ không ra tay, những người khác sẽ ra tay!” Lâm Chính giải thích.
“Những người khác? Hừ, ai dám ra tay? Mày nghĩ cậu chủ của tao là loại chó mèo gì? Ai dám ra tay thì ông đây sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!” vệ sĩ tức giận nói.
Nhưng giây tiếp theo.
Bốp!
Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Mọi người xung quanh sững sờ, nhìn về nơi âm thanh phát ra.
Dịch Tiên Thiên giơ tay, hung hăng liên tục tát vào mặt người đàn ông tóc vàng trước mặt.
Chỉ vài giây ngắn ngủi đã tát bảy tám bạt tai.
Người đàn ông tóc vàng ngơ ngác ôm mặt.
Tô Nhu cũng khiếp sợ.
“Là ông Dịch!”
“Ông Dịch nào cơ?”
“Còn có thể là ai nữa chứ? Dịch Tiên Thiên của Thương Minh đó! Ở Thương Minh ngoại trừ ông Đồng và Hoa phó minh chủ thì ông Dịch là người có trọng lượng nhất!”
“Người kia là người nhà họ Tề phải không? Sao lại chọc vào ông Dịch nhỉ?”
“Nhanh đi tìm gia chủ nhà họ Tề, nói không chừng đã xảy ra chuyện”.
Khách mời đều đang bàn luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cậu chủ nhà họ Tề vẫn đang che mặt giờ mới phản ứng lại.
“Ông Dịch, ông… tại sao ông đánh tôi?”
“Ai cho cậu gây rối ở đây?”, Dịch Tiên Thiên lạnh lùng quát.
“Gây rối? Tôi… Sao tôi có thể gây rối ở đây chứ?”, ánh mắt cậu chủ nhà họ Tề hiện lên vẻ bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.