Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6453: C4874: Chương 4874
Bạch Long
10/09/2024
Lâm Anh Hùng nhíu mày: “Tôi đeo mặt nạ che giấu thân phận là được mà”.
“Vẫn không đủ đảm bảo, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tôi không thể gánh được hậu quả. Nếu nhà họ Lâm ở Yên Kinh đã phái cậu đến để rèn luyện, thì cậu hãy nghe theo sắp xếp của tôi đi”, người đàn ông trung niên đáp.
“Vậy ông định ra tay ở đâu?”, Lâm Anh Hùng hỏi: “Đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ sao? Bây giờ là thời kỳ cao điểm du lịch biển, người ở đó chỉ có nhiều hơn ở Giang Thành thôi”.
“Ở biển? Không không không, không được, tôi tuyệt đối không chọn vị trí đó”.
“Vậy thì… là ở đâu?”.
“Mang bản đồ ra đây”.
“Vâng, đại nhân”.
Người bên cạnh lập tức lấy một chiếc máy tính bảng ra, rồi mở bản đồ.
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nhìn chằm chằm bản đồ một lúc lâu, bình tĩnh nói: “Ra tay trên đường bọn họ đến Thượng Hỗ đi, chỗ này đất rộng người ít, rất phù hợp để đặt mai phục, ra tay ở chỗ này đi”.
“Được”.
Lâm Anh Hùng gật đầu.
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn tắt bản đồ đi, nhìn Lâm Anh Hùng: “Cậu có nhìn ra được gì không?”.
Lâm Anh Hùng sửng sốt, suy nghĩ một lát, đanh giọng nói: “Thần y Lâm đang dụ chúng ta ra mặt”.
“Lúc ở Nam Thành, cậu ta đã sắp xếp bắt người của chúng ta đưa đi, đủ để chứng minh cậu ta biết đến sự tồn tại của chúng ta. Nhưng cậu ta lại bất ngờ loan tin muốn đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ team building. Thông thường khi xảy ra chuyện này thì nên điều tra toàn thành phố để bắt chúng ta mới phải. Nhưng cậu ta lại không làm vậy, tôi nghĩ chắc cậu ta nghĩ chúng ta sẽ ra tay với những người bên cạnh mình, nên dụ chúng ta tới Thượng Hỗ, để đối phó với chúng ta ở đó”.
“Chắc là vậy”.
“Thần y Lâm cũng quyết liệt đấy! Từ bỏ ưu thế tự nhiên ở Giang Thành để dụ chúng ta tới nơi khác… Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ chơi cùng anh ta một phen”, Lâm Anh Hùng mặt không cảm xúc nói.
“Chơi? Tôi không có hứng”.
“Ồ, đại nhân có ý kiến khác sao?”.
“Anh Hùng, ngày mai tôi sẽ phục kích thần y Lâm giữa đường, còn cậu đến Dương Hoa bắt đám Mã Hải, Tô Nhu, Từ Thiên, Cung Hỉ Vân, Tần Bách Tùng cho tôi, rõ chưa?”.
“Tại sao lại làm vậy?”, Lâm Anh Hùng có chút khó hiểu.
“Còn phải hỏi sao? Có những người này làm con tin, thì chẳng phải sẽ dễ dàng chế ngự được thần y Lâm?”, người đàn ông mặc đồ Trung Sơn bình thản nói.
Lâm Anh Hùng lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem ra đại nhân cũng không tự tin lắm về thực lực của mình, còn phải dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để đối phó thần y Lâm, ông không cảm thấy khiến người ta thất vọng sao?”.
“Hạ lưu sao? Tôi lại không thấy thế, thế giới này chính là như vậy, chỉ cần có thể đạt được mục đích, thì thủ đoạn có bẩn thỉu đến đâu cũng không quan trọng. Lâm Anh Hùng, cậu còn non lắm, không hiểu được sự tàn khốc của thế giới bên ngoài đâu. Thực lực của tôi đủ mạnh hơn thần y Lâm, nhưng nếu cậu ta dốc sức chạy trốn, không chịu giao đấu với tôi, thì tôi cũng chưa chắc giữ chân được. Bảo cậu đi bắt con tin chính là để đề phòng cậu ta chạy trốn, hiểu chưa?”, người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nhìn anh ta chằm chằm.
“Vẫn không đủ đảm bảo, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tôi không thể gánh được hậu quả. Nếu nhà họ Lâm ở Yên Kinh đã phái cậu đến để rèn luyện, thì cậu hãy nghe theo sắp xếp của tôi đi”, người đàn ông trung niên đáp.
“Vậy ông định ra tay ở đâu?”, Lâm Anh Hùng hỏi: “Đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ sao? Bây giờ là thời kỳ cao điểm du lịch biển, người ở đó chỉ có nhiều hơn ở Giang Thành thôi”.
“Ở biển? Không không không, không được, tôi tuyệt đối không chọn vị trí đó”.
“Vậy thì… là ở đâu?”.
“Mang bản đồ ra đây”.
“Vâng, đại nhân”.
Người bên cạnh lập tức lấy một chiếc máy tính bảng ra, rồi mở bản đồ.
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nhìn chằm chằm bản đồ một lúc lâu, bình tĩnh nói: “Ra tay trên đường bọn họ đến Thượng Hỗ đi, chỗ này đất rộng người ít, rất phù hợp để đặt mai phục, ra tay ở chỗ này đi”.
“Được”.
Lâm Anh Hùng gật đầu.
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn tắt bản đồ đi, nhìn Lâm Anh Hùng: “Cậu có nhìn ra được gì không?”.
Lâm Anh Hùng sửng sốt, suy nghĩ một lát, đanh giọng nói: “Thần y Lâm đang dụ chúng ta ra mặt”.
“Lúc ở Nam Thành, cậu ta đã sắp xếp bắt người của chúng ta đưa đi, đủ để chứng minh cậu ta biết đến sự tồn tại của chúng ta. Nhưng cậu ta lại bất ngờ loan tin muốn đến bãi cát ven biển Thượng Hỗ team building. Thông thường khi xảy ra chuyện này thì nên điều tra toàn thành phố để bắt chúng ta mới phải. Nhưng cậu ta lại không làm vậy, tôi nghĩ chắc cậu ta nghĩ chúng ta sẽ ra tay với những người bên cạnh mình, nên dụ chúng ta tới Thượng Hỗ, để đối phó với chúng ta ở đó”.
“Chắc là vậy”.
“Thần y Lâm cũng quyết liệt đấy! Từ bỏ ưu thế tự nhiên ở Giang Thành để dụ chúng ta tới nơi khác… Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ chơi cùng anh ta một phen”, Lâm Anh Hùng mặt không cảm xúc nói.
“Chơi? Tôi không có hứng”.
“Ồ, đại nhân có ý kiến khác sao?”.
“Anh Hùng, ngày mai tôi sẽ phục kích thần y Lâm giữa đường, còn cậu đến Dương Hoa bắt đám Mã Hải, Tô Nhu, Từ Thiên, Cung Hỉ Vân, Tần Bách Tùng cho tôi, rõ chưa?”.
“Tại sao lại làm vậy?”, Lâm Anh Hùng có chút khó hiểu.
“Còn phải hỏi sao? Có những người này làm con tin, thì chẳng phải sẽ dễ dàng chế ngự được thần y Lâm?”, người đàn ông mặc đồ Trung Sơn bình thản nói.
Lâm Anh Hùng lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem ra đại nhân cũng không tự tin lắm về thực lực của mình, còn phải dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để đối phó thần y Lâm, ông không cảm thấy khiến người ta thất vọng sao?”.
“Hạ lưu sao? Tôi lại không thấy thế, thế giới này chính là như vậy, chỉ cần có thể đạt được mục đích, thì thủ đoạn có bẩn thỉu đến đâu cũng không quan trọng. Lâm Anh Hùng, cậu còn non lắm, không hiểu được sự tàn khốc của thế giới bên ngoài đâu. Thực lực của tôi đủ mạnh hơn thần y Lâm, nhưng nếu cậu ta dốc sức chạy trốn, không chịu giao đấu với tôi, thì tôi cũng chưa chắc giữ chân được. Bảo cậu đi bắt con tin chính là để đề phòng cậu ta chạy trốn, hiểu chưa?”, người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nhìn anh ta chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.