Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6518: C4939: Chương 4939
Bạch Long
10/09/2024
Lâm Chính hét lên.
Dịch Tiên Thiên lập tức sai người lấy dụng cụ lấy lửa chuyên dụng ra, thu Thiên Hỏa vào cất trữ.
Không ai ngờ lại lấy được nó dễ dàng như vậy.
Tốt lắm!
Lâm Chính không dám do dự, lập tức hô khẽ một tiếng: “Đi!”.
Nói xong, mọi người nhanh chóng quay đầu rời khỏi phòng.
Nhưng anh vừa mới quay người đi cùng mọi người.
Rầm!
Cửa lớn bỗng nhiên tự động đóng lại.
Người ở bên ngoài và bên trong đều sững sờ, vội vàng chạy tới mở cửa.
Nhưng cửa đã tự động khóa lại, bất kể bọn họ có kéo cỡ nào cũng vô dụng.
“Không hay, đây là bẫy, mau phá cửa!”.
Lâm Chính hét lên.
Mọi người lập tức dùng mọi cách để công phá cửa.
Nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện, không gian mình đứng dường như bắt đầu chuyển động. Dù bọn họ nhanh chóng đánh sập cửa, đầu kia của cửa cũng không còn là con đường hướng tới bên ngoài động phủ, mà là vách núi đen kịt.
Căn phòng xoay chuyển nhanh chóng, giống như một chiếc thùng xe đang di chuyển trong đường hầm, không biết đưa bọn họ đến nơi nào.
“Hỏng bét! Xem ra đây là bẫy của Thiên Hỏa, cố tình lừa chúng ta vào căn phòng này!”, Thần Hỏa Thánh Nữ phản ứng lại, nghiêm túc nói.
“Không ra khỏi đây được nữa, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó!”, Lâm Chính hít sâu một hơi.
Cứ kéo dài như vậy khoảng ba mươi giây chưa tới, căn phòng mới dừng chuyển động.
Mọi người xuất hiện ở một vùng đất trống kỳ diệu.
Vùng đất trống rất rộng lớn, mà bên ngoài phòng là một nơi vẽ những hoa văn kỳ dị.
Tuy nhiên, sự chú ý của mọi người lại không nằm trên những hoa văn kỳ lạ đó, mà là nhìn về phía vùng đất trống xa xa.
“Là năng lượng của dị hỏa! Dị hỏa rất mạnh mẽ! Hơn nữa không chỉ có một loại!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn chằm chằm phía xa, kêu lên.
Lâm Chính cũng cảm giác được dao động ở phía xa truyền tới.
Dao động đó thuần khiết hơn cả Thiên Hỏa mà anh đang nắm giữ.
Xem ra đó sẽ là bảo bối phi phàm.
Nhưng càng là như vậy, anh càng cảm thấy bất thường.
“Thần y Lâm, chúng ta mau đi lấy chúng. Số dị hỏa này cái nào cũng là bảo bối, không thể bỏ lỡ!”, Thần Hỏa Thánh Nữ hô lên.
“Đừng vội, chúng ta từ từ tiếp cận! Cô không nhìn thấy những hoa văn trên mặt đất sao? Tôi cảm thấy có lẽ những hoa văn này cũng là bẫy”, Lâm Chính nói.
Lúc này Thần Hỏa Thánh Nữ mới chú ý đến thứ trên mặt đất.
Nhìn một hồi, vẻ mặt cô ta bỗng biến đổi.
“Đây là Thiên Viêm Đại Trận!”.
“Cô biết trận này sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Dịch Tiên Thiên lập tức sai người lấy dụng cụ lấy lửa chuyên dụng ra, thu Thiên Hỏa vào cất trữ.
Không ai ngờ lại lấy được nó dễ dàng như vậy.
Tốt lắm!
Lâm Chính không dám do dự, lập tức hô khẽ một tiếng: “Đi!”.
Nói xong, mọi người nhanh chóng quay đầu rời khỏi phòng.
Nhưng anh vừa mới quay người đi cùng mọi người.
Rầm!
Cửa lớn bỗng nhiên tự động đóng lại.
Người ở bên ngoài và bên trong đều sững sờ, vội vàng chạy tới mở cửa.
Nhưng cửa đã tự động khóa lại, bất kể bọn họ có kéo cỡ nào cũng vô dụng.
“Không hay, đây là bẫy, mau phá cửa!”.
Lâm Chính hét lên.
Mọi người lập tức dùng mọi cách để công phá cửa.
Nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện, không gian mình đứng dường như bắt đầu chuyển động. Dù bọn họ nhanh chóng đánh sập cửa, đầu kia của cửa cũng không còn là con đường hướng tới bên ngoài động phủ, mà là vách núi đen kịt.
Căn phòng xoay chuyển nhanh chóng, giống như một chiếc thùng xe đang di chuyển trong đường hầm, không biết đưa bọn họ đến nơi nào.
“Hỏng bét! Xem ra đây là bẫy của Thiên Hỏa, cố tình lừa chúng ta vào căn phòng này!”, Thần Hỏa Thánh Nữ phản ứng lại, nghiêm túc nói.
“Không ra khỏi đây được nữa, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó!”, Lâm Chính hít sâu một hơi.
Cứ kéo dài như vậy khoảng ba mươi giây chưa tới, căn phòng mới dừng chuyển động.
Mọi người xuất hiện ở một vùng đất trống kỳ diệu.
Vùng đất trống rất rộng lớn, mà bên ngoài phòng là một nơi vẽ những hoa văn kỳ dị.
Tuy nhiên, sự chú ý của mọi người lại không nằm trên những hoa văn kỳ lạ đó, mà là nhìn về phía vùng đất trống xa xa.
“Là năng lượng của dị hỏa! Dị hỏa rất mạnh mẽ! Hơn nữa không chỉ có một loại!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn chằm chằm phía xa, kêu lên.
Lâm Chính cũng cảm giác được dao động ở phía xa truyền tới.
Dao động đó thuần khiết hơn cả Thiên Hỏa mà anh đang nắm giữ.
Xem ra đó sẽ là bảo bối phi phàm.
Nhưng càng là như vậy, anh càng cảm thấy bất thường.
“Thần y Lâm, chúng ta mau đi lấy chúng. Số dị hỏa này cái nào cũng là bảo bối, không thể bỏ lỡ!”, Thần Hỏa Thánh Nữ hô lên.
“Đừng vội, chúng ta từ từ tiếp cận! Cô không nhìn thấy những hoa văn trên mặt đất sao? Tôi cảm thấy có lẽ những hoa văn này cũng là bẫy”, Lâm Chính nói.
Lúc này Thần Hỏa Thánh Nữ mới chú ý đến thứ trên mặt đất.
Nhìn một hồi, vẻ mặt cô ta bỗng biến đổi.
“Đây là Thiên Viêm Đại Trận!”.
“Cô biết trận này sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.