Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6529: C4950: Chương 4950
Bạch Long
10/09/2024
“A!”.
Thẩm Man đau đớn hét lên, lùi lại liên tục, gần như không thể đứng vững.
Lâm Chính lại nện một quyền nữa vào cánh tay còn lại của hắn.
Bốp!
Cánh tay còn lại của Thẩm Man cũng gãy lìa, khiến hắn đau đến mức ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn, nỗi đau dữ dội khiến hắn gần như muốn ngất đi.
“Sao hả? Tay bác sĩ bất tài chỉ biết múa kim thêu đây thực lực thế nào?”, Lâm Chính đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Thẩm Man đang lăn lộn dưới đất.
“Tôi sai rồi đại nhân! Tôi biết sai rồi! Xin cậu hãy tha cho tôi! Cầu xin cậu hãy tha cho tôi! Chỉ cần cậu tha cho cái mạng chó này, cậu bảo tôi làm gì cũng được!”.
Thẩm Man kinh hoàng tột độ, trong lòng vô cùng sợ hãi, không ngừng dập đầu xin tha, giọng nói run rẩy.
Giờ phút này, hắn mới biết thần y Lâm Giang Thành đáng sợ đến mức nào.
Trước kia hắn chỉ nghe nói, chứ đâu có coi y võ nhỏ bé này ra gì?
Nhưng hôm nay, hắn biết mình đã nhầm to.
Vị thần y Lâm Giang Thành này… thực sự quá đáng sợ!
Nhưng Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến những lời Thẩm Man nói, mà vẫn đi tới, giẫm mạnh lên chân trái của hắn.
Rắc!
Chân trái của Thẩm Man lập tức nát vụn.
Lâm Chính lại giơ chân lên giẫm nát chân còn lại của hắn.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết của Thẩm Man vang khắp căn phòng.
“Thần y Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.
Thẩm Man cố nhịn đau, run giọng hỏi, hắn gần như sắp phát điên rồi.
“Bây giờ ông đã bị gãy hết tay chân, làm gì với ông cũng quá dễ rồi”.
Lâm Chính nheo mắt nói.
“Cái gì?”.
Hơi thở của Thẩm Man như muốn đông cứng lại.
Lâm Chính nói với Thần Hỏa Thánh Nữ: “Cô vẫn ổn chứ?”.
“Vẫn ổn, chỉ là lồ ng ngực… rất đau!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng đáp.
Lâm Chính gật đầu, đi tới đống đồ của anh được chất đống ở bên cạnh, lấy từng cây châm bạc ra, đâm vào người Thần Hỏa Thánh Nữ.
Cả người Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng run rẩy, sau đó kinh ngạc nhìn xuống cơ thể của mình.
“Tôi… hình như tôi… đã khỏi rồi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên nói.
Thẩm Man đau đớn hét lên, lùi lại liên tục, gần như không thể đứng vững.
Lâm Chính lại nện một quyền nữa vào cánh tay còn lại của hắn.
Bốp!
Cánh tay còn lại của Thẩm Man cũng gãy lìa, khiến hắn đau đến mức ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn, nỗi đau dữ dội khiến hắn gần như muốn ngất đi.
“Sao hả? Tay bác sĩ bất tài chỉ biết múa kim thêu đây thực lực thế nào?”, Lâm Chính đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Thẩm Man đang lăn lộn dưới đất.
“Tôi sai rồi đại nhân! Tôi biết sai rồi! Xin cậu hãy tha cho tôi! Cầu xin cậu hãy tha cho tôi! Chỉ cần cậu tha cho cái mạng chó này, cậu bảo tôi làm gì cũng được!”.
Thẩm Man kinh hoàng tột độ, trong lòng vô cùng sợ hãi, không ngừng dập đầu xin tha, giọng nói run rẩy.
Giờ phút này, hắn mới biết thần y Lâm Giang Thành đáng sợ đến mức nào.
Trước kia hắn chỉ nghe nói, chứ đâu có coi y võ nhỏ bé này ra gì?
Nhưng hôm nay, hắn biết mình đã nhầm to.
Vị thần y Lâm Giang Thành này… thực sự quá đáng sợ!
Nhưng Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến những lời Thẩm Man nói, mà vẫn đi tới, giẫm mạnh lên chân trái của hắn.
Rắc!
Chân trái của Thẩm Man lập tức nát vụn.
Lâm Chính lại giơ chân lên giẫm nát chân còn lại của hắn.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết của Thẩm Man vang khắp căn phòng.
“Thần y Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.
Thẩm Man cố nhịn đau, run giọng hỏi, hắn gần như sắp phát điên rồi.
“Bây giờ ông đã bị gãy hết tay chân, làm gì với ông cũng quá dễ rồi”.
Lâm Chính nheo mắt nói.
“Cái gì?”.
Hơi thở của Thẩm Man như muốn đông cứng lại.
Lâm Chính nói với Thần Hỏa Thánh Nữ: “Cô vẫn ổn chứ?”.
“Vẫn ổn, chỉ là lồ ng ngực… rất đau!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng đáp.
Lâm Chính gật đầu, đi tới đống đồ của anh được chất đống ở bên cạnh, lấy từng cây châm bạc ra, đâm vào người Thần Hỏa Thánh Nữ.
Cả người Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng run rẩy, sau đó kinh ngạc nhìn xuống cơ thể của mình.
“Tôi… hình như tôi… đã khỏi rồi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.