Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6664: C5085: Chương 5085
Bạch Long
10/09/2024
Tất cả đều bàng hoàng: “Người phụ nữ này là thế nào thế…”
“Tửu lượng này có phải là khủng khiếp quá không?”
“Có khi đến cả tôi còn không bằng cô ta”.
“Uống cạn hai ly như vậy sao…”
“Cứ thế bị uống hết sạch à?”, đám quan khác đều trố tròn mắt. Họ dụi mắt liên tục.
Tô Nhu cũng bàng hoàng. Cô nhìn số ly rượu đã được uống cạn, đột nhiên ý thức được điều gì đó và quay đầu lại nhìn Lâm Chính. Cô thấy Lâm Chính mỉm cười nhìn cô.
“Chắc chắn là tên này giở trò rồi”, Tô Nhu sờ cổ, nghĩ tới lúc trước Lâm Chính ghim châm vào cổ mình và lầm bầm. Cô không dám do dự, lập tức cầm ly rượu thứ ba lên và uống cạn.
Cả ba ly rượu chảy vào bụng. Tô Nhu chẳng hề hấn gì, mặt cũng không hề biến sắc, cứ như cô miễn dịch với cồn vậy. Giang Tử Ức trố tròn mắt.
“Cậu Giang, ba ly rượu uống xong rồi, giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”, Tô Nhu thở phào.
Giang Tử Ức giật mình, bừng tình. Mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng. Anh ta bặm môi: “Cô Tô, cô thâm hậu thật đấy. Rõ ràng biết uống rượu mà lại giả vờ không biết, cứ để chồng cô uống. Xem ra cô khinh thường chúng tôi rồi”.
“Chúng tôi không hề có ý đó, chỉ là…”, Tô Nhu không biết phải giải thích như thế nào.
“Được rồi, cũng không cần phải nói nhiều. Tôi đã hứa thì sẽ không nuốt lời, hai người đi đi”, Giang Tử Ức phất tay.
“Cảm ơn cậu Giang”, Tô Nhu mừng lắm, lập tức quay người cùng Lâm Chính rời đi.
Nhưng đúng lúc này đại sư Tây Môn lên tiếng: “Từ từ đã”.
Tô Nhu khựng bước: “Sao thế?”
Đại sư Tây Môn điềm đạm nói: “Cậu Giang nói là thả hai người nhưng bổn thiên sư không đồng ý. Vừa rồi chồng của cô lăng mạ bổn thiên sư”.
“Các người muốn thế nào?”
“Không muốn thế nào cả, bảo chồng của cô quỳ xuống, dập đầu nhận tội thì bổn thiên sư sẽ tha mạng cho”, đại sư Tây Môn bật cười.
“Đừng hòng…”, Tô Nhu hét lên.
“Vậy thì đừng trách tôi nhé. Người đâu, đánh gãy tứ chi của tên chó đó”, đại sư Tây Môn chỉ về phía Lâm Chính.
“Vâng”, những ngừời bảo vệ yên lặng nãy giờ lập tức lao lên.
Tô Nhu tái mặt” Lâm Chính, mau chạy đi”.
“Không cần”, Lâm Chính phát ra sát khí lạnh như băng. Anh siết chặt nắm đấm, định ra tay.
Đúng lúc này…
Vụt…Một bóng hình nhanh như điện xẹt lao về phía đại sư Tây Môn.
Đám đông chỉ cảm thấy tái mặt. Họ còn chưa nhìn rõ đó là ai thì đại sư Tây Môn đã bay bật ra ngoài, miệng phun ra máu tươi. Đại sư ôm ngực, gào lên đầy đau đớn.
Đám đông quay qua nhìn. Họ thấy một người đàn ông trung niên để râu dê, mặc áo bào đứng đó.
Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn đại sư bằng vẻ khinh thường “Dám mạo phạm tới tôi à?”
Người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện
“Tửu lượng này có phải là khủng khiếp quá không?”
“Có khi đến cả tôi còn không bằng cô ta”.
“Uống cạn hai ly như vậy sao…”
“Cứ thế bị uống hết sạch à?”, đám quan khác đều trố tròn mắt. Họ dụi mắt liên tục.
Tô Nhu cũng bàng hoàng. Cô nhìn số ly rượu đã được uống cạn, đột nhiên ý thức được điều gì đó và quay đầu lại nhìn Lâm Chính. Cô thấy Lâm Chính mỉm cười nhìn cô.
“Chắc chắn là tên này giở trò rồi”, Tô Nhu sờ cổ, nghĩ tới lúc trước Lâm Chính ghim châm vào cổ mình và lầm bầm. Cô không dám do dự, lập tức cầm ly rượu thứ ba lên và uống cạn.
Cả ba ly rượu chảy vào bụng. Tô Nhu chẳng hề hấn gì, mặt cũng không hề biến sắc, cứ như cô miễn dịch với cồn vậy. Giang Tử Ức trố tròn mắt.
“Cậu Giang, ba ly rượu uống xong rồi, giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”, Tô Nhu thở phào.
Giang Tử Ức giật mình, bừng tình. Mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng. Anh ta bặm môi: “Cô Tô, cô thâm hậu thật đấy. Rõ ràng biết uống rượu mà lại giả vờ không biết, cứ để chồng cô uống. Xem ra cô khinh thường chúng tôi rồi”.
“Chúng tôi không hề có ý đó, chỉ là…”, Tô Nhu không biết phải giải thích như thế nào.
“Được rồi, cũng không cần phải nói nhiều. Tôi đã hứa thì sẽ không nuốt lời, hai người đi đi”, Giang Tử Ức phất tay.
“Cảm ơn cậu Giang”, Tô Nhu mừng lắm, lập tức quay người cùng Lâm Chính rời đi.
Nhưng đúng lúc này đại sư Tây Môn lên tiếng: “Từ từ đã”.
Tô Nhu khựng bước: “Sao thế?”
Đại sư Tây Môn điềm đạm nói: “Cậu Giang nói là thả hai người nhưng bổn thiên sư không đồng ý. Vừa rồi chồng của cô lăng mạ bổn thiên sư”.
“Các người muốn thế nào?”
“Không muốn thế nào cả, bảo chồng của cô quỳ xuống, dập đầu nhận tội thì bổn thiên sư sẽ tha mạng cho”, đại sư Tây Môn bật cười.
“Đừng hòng…”, Tô Nhu hét lên.
“Vậy thì đừng trách tôi nhé. Người đâu, đánh gãy tứ chi của tên chó đó”, đại sư Tây Môn chỉ về phía Lâm Chính.
“Vâng”, những ngừời bảo vệ yên lặng nãy giờ lập tức lao lên.
Tô Nhu tái mặt” Lâm Chính, mau chạy đi”.
“Không cần”, Lâm Chính phát ra sát khí lạnh như băng. Anh siết chặt nắm đấm, định ra tay.
Đúng lúc này…
Vụt…Một bóng hình nhanh như điện xẹt lao về phía đại sư Tây Môn.
Đám đông chỉ cảm thấy tái mặt. Họ còn chưa nhìn rõ đó là ai thì đại sư Tây Môn đã bay bật ra ngoài, miệng phun ra máu tươi. Đại sư ôm ngực, gào lên đầy đau đớn.
Đám đông quay qua nhìn. Họ thấy một người đàn ông trung niên để râu dê, mặc áo bào đứng đó.
Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn đại sư bằng vẻ khinh thường “Dám mạo phạm tới tôi à?”
Người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.