Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6700: C5121: Chương 5121
Bạch Long
10/09/2024
Nếu không, vì sao Lăng Kiếm Phi và Thiên Diệp phải cầu xin Lâm Chính ra mặt?
Nhìn ánh mắt bất thiện của những người xung quanh, người của Tử Huyền Thiên trở nên căng thẳng.
“Làm sao đây? Thiên phó chưởng môn, ngồi yên đợi chết hay là chủ động ra tay?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
Thiên Diệp hơi do dự, ông ta nhìn quanh, khẽ nói: “Thần y Lâm, con người tôi xưa nay cẩn thận dè dặt, nhưng hôm nay có lẽ tôi quá dè chừng rồi! Cậu nói thế nào thì là thế đó!”.
“Vậy được, đi theo tôi!”.
Lâm Chính nói, sau đó dẫn theo người của Tử Huyền Thiên đi về phía La Thiên Giáo.
Phúc La và đám tay chân không ai không sửng sốt, ngạc nhiên nhìn đám Lâm Chính.
“Các người làm gì vậy?”, Phúc La nhíu mày hỏi.
Hắn còn chưa ra tay, sao bên kia lại tự tìm tới đây rồi?
Phúc La vừa nói xong, Lâm Chính đột nhiên nhón chân, người lao về phía Phúc La nhanh như gió, đấm tới một quyền.
Ầm!
Phúc La lập tức bị đánh bay, ngã mạnh xuống đất, nửa bên mặt sưng lên, miệng toàn máu.
Người của La Thiên Giáo há hốc miệng.
Người xung quanh cũng phản ứng lại.
“Đánh cho tôi!”.
Lâm Chính hét lớn một tiếng, mọi người đồng loạt xông tới, tay đấm chân đá đám người của La Thiên Giáo!
Người của La Thiên Giáo không kịp đề phòng, ngã xuống đất, bị người của Tử Huyền Thiên đánh một trận tơi bời.
Có người muốn đánh trả, nhưng có Lâm Chính trợ giúp, bọn họ hoàn toàn không đánh lại.
Không lâu sau, người của La Thiên Giáo đều nằm lăn dưới đất khóc lóc.
“Các người… Các người thật quá đáng! Các người muốn khơi dậy trận đại chiến giữa hai giáo phải không?”, Phúc La mặt mũi sưng vù bò dậy, phẫn nộ mắng chửi.
“Đại chiến hai giáo? Nói như vậy là La Thiên Giáo muốn liều mạng với chúng tôi hay sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính dao động, đột nhiên rút kiếm từ thắt lưng một đệ tử gần cạnh, hờ hững nói: “Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không nương tay nữa. Mọi người nghe lệnh, giết chết người của La Thiên Giáo cho tôi! Không chừa một ai!”.
“Vâng!”.
Người của Tử Huyền Thiên đồng loạt rút kiếm, tràn ngập sát khí đi về phía đám người La Thiên Giáo.
“Hả?”.
Phúc La đứng đờ ra.
Một số giáo chúng khiếp hãi, vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc xin tha.
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”.
“Sao chúng tôi dám đối địch với đại nhân chứ, xin hãy tha cho chúng tôi một lần đi!”.
“Đừng giết chúng tôi!”.
Nhìn ánh mắt bất thiện của những người xung quanh, người của Tử Huyền Thiên trở nên căng thẳng.
“Làm sao đây? Thiên phó chưởng môn, ngồi yên đợi chết hay là chủ động ra tay?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
Thiên Diệp hơi do dự, ông ta nhìn quanh, khẽ nói: “Thần y Lâm, con người tôi xưa nay cẩn thận dè dặt, nhưng hôm nay có lẽ tôi quá dè chừng rồi! Cậu nói thế nào thì là thế đó!”.
“Vậy được, đi theo tôi!”.
Lâm Chính nói, sau đó dẫn theo người của Tử Huyền Thiên đi về phía La Thiên Giáo.
Phúc La và đám tay chân không ai không sửng sốt, ngạc nhiên nhìn đám Lâm Chính.
“Các người làm gì vậy?”, Phúc La nhíu mày hỏi.
Hắn còn chưa ra tay, sao bên kia lại tự tìm tới đây rồi?
Phúc La vừa nói xong, Lâm Chính đột nhiên nhón chân, người lao về phía Phúc La nhanh như gió, đấm tới một quyền.
Ầm!
Phúc La lập tức bị đánh bay, ngã mạnh xuống đất, nửa bên mặt sưng lên, miệng toàn máu.
Người của La Thiên Giáo há hốc miệng.
Người xung quanh cũng phản ứng lại.
“Đánh cho tôi!”.
Lâm Chính hét lớn một tiếng, mọi người đồng loạt xông tới, tay đấm chân đá đám người của La Thiên Giáo!
Người của La Thiên Giáo không kịp đề phòng, ngã xuống đất, bị người của Tử Huyền Thiên đánh một trận tơi bời.
Có người muốn đánh trả, nhưng có Lâm Chính trợ giúp, bọn họ hoàn toàn không đánh lại.
Không lâu sau, người của La Thiên Giáo đều nằm lăn dưới đất khóc lóc.
“Các người… Các người thật quá đáng! Các người muốn khơi dậy trận đại chiến giữa hai giáo phải không?”, Phúc La mặt mũi sưng vù bò dậy, phẫn nộ mắng chửi.
“Đại chiến hai giáo? Nói như vậy là La Thiên Giáo muốn liều mạng với chúng tôi hay sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính dao động, đột nhiên rút kiếm từ thắt lưng một đệ tử gần cạnh, hờ hững nói: “Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không nương tay nữa. Mọi người nghe lệnh, giết chết người của La Thiên Giáo cho tôi! Không chừa một ai!”.
“Vâng!”.
Người của Tử Huyền Thiên đồng loạt rút kiếm, tràn ngập sát khí đi về phía đám người La Thiên Giáo.
“Hả?”.
Phúc La đứng đờ ra.
Một số giáo chúng khiếp hãi, vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc xin tha.
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!”.
“Sao chúng tôi dám đối địch với đại nhân chứ, xin hãy tha cho chúng tôi một lần đi!”.
“Đừng giết chúng tôi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.