Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6702: C5123: Chương 5123
Bạch Long
10/09/2024
“Di Nguyệt Cung cũng có hứng thú với kim cương Thái Vũ? Lần này phiền phức rồi!”, vẻ mặt của người đàn ông mặc kiếm phục cũng không mấy tự nhiên.
Lâm Chính ở bên này cũng bị động tĩnh đó gây chú ý, nghiêng đầu nhìn, không khỏi nghi hoặc.
“Đó là ai?”.
“Là người của Di Nguyệt Cung! Nhìn độ hoành tráng thì có lẽ là Di Nguyệt Nữ đến đây!”, Thiên Diệp khẽ nói.
“Di Nguyệt Nữ?”, Lâm Chính hỏi.
“Tất nhiên là con gái của cung chủ Di Nguyệt Cung! Nghe nói lúc cô ta sinh ra trời sinh dị tượng, do đó thiên phú siêu phàm, tài năng xuất chúng, là yêu nghiệt có một không hai. Cô ta được Di Nguyệt Cung cung cấp rất nhiều tài nguyên, trẻ tuổi đã có thực lực siêu phàm trác tuyệt, cực kỳ đáng sợ! Trận chiến tranh đoạt kim cương Thái Vũ lần này, Di Nguyệt Cung cũng tham gia, còn phái Di Nguyệt Nữ đến đây… Thần y Lâm, lần này chúng ta gặp phiền phức rồi!”, Thiên Diệp có vẻ nghiêm nghị, hạ giọng nói.
“Nghe ông nói vậy, Di Nguyệt Nữ này lợi hại lắm sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Nói thế này vậy, tôi đấu với cô ta có lẽ tôi cũng sẽ thua!”, Thiên Diệp nhỏ giọng đáp.
“Thế à? Nhưng… thực lực ông cũng chẳng ra làm sao!”, Lâm Chính không kìm được nói.
“Hừm…”.
Thiên Diệp suýt chút nữa thì sặc.
Tốt xấu gì ông ta cũng là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, thực lực của ông ta chắc chắn có thể trấn áp rất nhiều người ở đây!
Nhưng lời này nói ra từ miệng thần y Lâm, Thiên Diệp cũng không tức giận gì.
Dù sao so với chiến tích của thần y Lâm, chút danh tiếng của ông ta hoàn toàn không tính là gì cả.
Lúc này, kiệu được nâng đến con đường dốc hướng về thần miếu Thái Vũ.
Con dốc đó ở phía trên tất cả mọi người.
Vì tiểu đại hội chưa bắt đầu, mọi người chưa bước vào khu vực của thần miếu Thái Vũ, tất cả đều đứng chờ dưới chân núi.
Thế nhưng kiệu của Di Nguyệt Cung lại dẫn đầu lên trước, có cảm giác đứng trên cao nhìn xuống.
Lúc này, một thị nữ đi đến, khom lưng bên mành vải kiệu trong chốc lát, sau đó gật đầu đứng dậy, đi đến phía trước kiệu, lớn tiếng hô.
“Công chúa có lệnh! Lệnh cho các người mau chóng rời đi, vậy thì mới có thể giữ được mạng! Nếu cố chấp vào miếu! Giết không tha!”.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.
“Cái gì? Giết không tha?”.
“Người của Di Nguyệt Cung thật ngông cuồng!”.
“Con mẹ nó, mới vừa rồi nhảy ra một kẻ cuồng vọng Tử Huyền Thiên, bây giờ lại tới người của Di Nguyệt Cung ra oai ở đây! Thói đời này nhiều người kiêu căng thế sao?”.
“Công chúa chó má gì? Tưởng bố mẹ mình là hoàng thượng hoàng hậu thật sao? Ông đây mặc kệ trò đùa của chúng mày!”.
Nhiều người tức giận, hét lên khiêu khích, chỉ vào kiệu mắng chửi.
“Di Nguyệt Cung? Hừ, nực cười, tôi muốn lên thần miếu Thái Vũ này, các người ngăn được tôi sao?”.
Một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, mặc áo màu đen tiến lên, lạnh lùng nói. Hai tay gã cầm đao, khí kình mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là cao thủ đùng đao!
Lâm Chính ở bên này cũng bị động tĩnh đó gây chú ý, nghiêng đầu nhìn, không khỏi nghi hoặc.
“Đó là ai?”.
“Là người của Di Nguyệt Cung! Nhìn độ hoành tráng thì có lẽ là Di Nguyệt Nữ đến đây!”, Thiên Diệp khẽ nói.
“Di Nguyệt Nữ?”, Lâm Chính hỏi.
“Tất nhiên là con gái của cung chủ Di Nguyệt Cung! Nghe nói lúc cô ta sinh ra trời sinh dị tượng, do đó thiên phú siêu phàm, tài năng xuất chúng, là yêu nghiệt có một không hai. Cô ta được Di Nguyệt Cung cung cấp rất nhiều tài nguyên, trẻ tuổi đã có thực lực siêu phàm trác tuyệt, cực kỳ đáng sợ! Trận chiến tranh đoạt kim cương Thái Vũ lần này, Di Nguyệt Cung cũng tham gia, còn phái Di Nguyệt Nữ đến đây… Thần y Lâm, lần này chúng ta gặp phiền phức rồi!”, Thiên Diệp có vẻ nghiêm nghị, hạ giọng nói.
“Nghe ông nói vậy, Di Nguyệt Nữ này lợi hại lắm sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Nói thế này vậy, tôi đấu với cô ta có lẽ tôi cũng sẽ thua!”, Thiên Diệp nhỏ giọng đáp.
“Thế à? Nhưng… thực lực ông cũng chẳng ra làm sao!”, Lâm Chính không kìm được nói.
“Hừm…”.
Thiên Diệp suýt chút nữa thì sặc.
Tốt xấu gì ông ta cũng là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, thực lực của ông ta chắc chắn có thể trấn áp rất nhiều người ở đây!
Nhưng lời này nói ra từ miệng thần y Lâm, Thiên Diệp cũng không tức giận gì.
Dù sao so với chiến tích của thần y Lâm, chút danh tiếng của ông ta hoàn toàn không tính là gì cả.
Lúc này, kiệu được nâng đến con đường dốc hướng về thần miếu Thái Vũ.
Con dốc đó ở phía trên tất cả mọi người.
Vì tiểu đại hội chưa bắt đầu, mọi người chưa bước vào khu vực của thần miếu Thái Vũ, tất cả đều đứng chờ dưới chân núi.
Thế nhưng kiệu của Di Nguyệt Cung lại dẫn đầu lên trước, có cảm giác đứng trên cao nhìn xuống.
Lúc này, một thị nữ đi đến, khom lưng bên mành vải kiệu trong chốc lát, sau đó gật đầu đứng dậy, đi đến phía trước kiệu, lớn tiếng hô.
“Công chúa có lệnh! Lệnh cho các người mau chóng rời đi, vậy thì mới có thể giữ được mạng! Nếu cố chấp vào miếu! Giết không tha!”.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.
“Cái gì? Giết không tha?”.
“Người của Di Nguyệt Cung thật ngông cuồng!”.
“Con mẹ nó, mới vừa rồi nhảy ra một kẻ cuồng vọng Tử Huyền Thiên, bây giờ lại tới người của Di Nguyệt Cung ra oai ở đây! Thói đời này nhiều người kiêu căng thế sao?”.
“Công chúa chó má gì? Tưởng bố mẹ mình là hoàng thượng hoàng hậu thật sao? Ông đây mặc kệ trò đùa của chúng mày!”.
Nhiều người tức giận, hét lên khiêu khích, chỉ vào kiệu mắng chửi.
“Di Nguyệt Cung? Hừ, nực cười, tôi muốn lên thần miếu Thái Vũ này, các người ngăn được tôi sao?”.
Một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, mặc áo màu đen tiến lên, lạnh lùng nói. Hai tay gã cầm đao, khí kình mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là cao thủ đùng đao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.