Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6708: C5129: Chương 5129
Bạch Long
10/09/2024
Bọn họ cũng muốn kết bạn với người mạnh, nhưng người như thế sẽ không liếc mắt tới bọn họ một cái, hơn nữa phải là kẻ yêu nghiệt như Bắc Hiên Trường Không mới có thể lọt vào mắt thần, mặc dù so với thiên kiêu thì kẻ yêu nghiệt cũng không đáng nhắc tới.
Sự xuất hiện của Thái Thương Long làm nhiều người nhụt chí.
Có người đáng sợ như vậy tham gia, bọn họ cũng không thể với tới kim cương Thái Vũ được nữa.
“Haiz, xem ra là một chuyến tốn công vô ích!”, Thiên Diệp cũng thở dài, vẻ mặt sầu khổ.
“Tại sao?”
Lâm Chính nghiêng đầu: “Bỏ cuộc à?”
“Không thế thì sao? Chẳng lẽ chúng ta lại đấu với thiên kiêu?”, Thiên Diệp lắc đầu nói.
“Tôi cũng là thiên kiêu mà”.
“Nhưng cậu ta là thiên kiêu hạng ba đấy, thần y Lâm, tôi biết cậu lợi hại, nhưng thiên kiêu hạng ba không phải là người mà chúng ta có thể đối phó! Nếu đánh không lại không chỉ đơn giản là chết, mà là trở thành kẻ thù của thiên kiêu!”, Thiên Diệp trịnh trọng nói.
Người có thể trở thành thiên kiêu đều là thanh niên tài giỏi, thiên tài quái dị.
Người như vậy không chỉ có thiên phú trời cho, thực lực cực mạnh, mà quan trọng nhất là… trẻ tuổi!
Đúng vậy, bọn họ rất trẻ.
Chính vì rất trẻ nên tương lai bọn họ có khả năng vô hạn!
Không ai biết chắc được bọn họ sau này sẽ đạt được thành tựu cỡ nào.
Có lẽ là chết trẻ, hoặc là… trưởng thành sẽ xưng bá một phương, thậm chí khai tông lập nghiệp, trở thành một cái tên đi vào lịch sử!
Nếu là cái đằng trước thì còn tốt.
Nếu là kiểu đằng sau thì… thế tộc nào cũng không chống đỡ được.
Vì vậy thông thường các thế tộc kiêng kị nhất là đắc tội với thiên kiêu.
Hơn nữa đây còn là thiên kiêu hạng ba…
Lâm Chính hiểu sự do dự của Thiên Diệp.
Nhưng đã tới tận đây rồi thì không thể rút lui như vậy.
Hơn nữa anh đã nhận bản thảo của Quỷ Y Câu Trần ở chỗ Lăng Kiếm Phi, nếu không hoàn thành chuyện này, mấy thứ đó phải trả lại sao?
“Thiên phó trưởng môn, chúng ta đã tới tận đây rồi, dù sao cũng phải thử một lần! Nếu tình thế không ổn thì rút lui cũng không muộn!”
Thiên Diệp do dự, thở dài: “Thôi, thần y Lâm đã nói vậy, nếu tôi rút lui cũng khiến các đệ tử của Tử Huyền Thiên khinh thường tôi! Nếu đã vậy thì được, cứ đánh với bọn họ một trận!”
Đinh! Đinh! Đinh! Đinh…
Ngay lúc đó, một tiếng chuông chùa kỳ lạ vang lên bên trong thần miếu Thái Vũ.
Mọi người đều sửng sốt, nhìn về hướng cửa lớn thần miếu Thái Vũ.
Lại gặp một bóng người mảnh khảnh đang chậm rãi bước tới.
Đó là một người phụ nữ mặc bộ quần áo cũ nát, khuôn mặt dãi dầu sương gió.
Thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi, không đánh phấn trang điểm, thậm chí có thể nói là mặt khá bẩn, tóc dài tới thắt lưng nhưng hai bên tóc mai lại hơi bạc.
Sự xuất hiện của Thái Thương Long làm nhiều người nhụt chí.
Có người đáng sợ như vậy tham gia, bọn họ cũng không thể với tới kim cương Thái Vũ được nữa.
“Haiz, xem ra là một chuyến tốn công vô ích!”, Thiên Diệp cũng thở dài, vẻ mặt sầu khổ.
“Tại sao?”
Lâm Chính nghiêng đầu: “Bỏ cuộc à?”
“Không thế thì sao? Chẳng lẽ chúng ta lại đấu với thiên kiêu?”, Thiên Diệp lắc đầu nói.
“Tôi cũng là thiên kiêu mà”.
“Nhưng cậu ta là thiên kiêu hạng ba đấy, thần y Lâm, tôi biết cậu lợi hại, nhưng thiên kiêu hạng ba không phải là người mà chúng ta có thể đối phó! Nếu đánh không lại không chỉ đơn giản là chết, mà là trở thành kẻ thù của thiên kiêu!”, Thiên Diệp trịnh trọng nói.
Người có thể trở thành thiên kiêu đều là thanh niên tài giỏi, thiên tài quái dị.
Người như vậy không chỉ có thiên phú trời cho, thực lực cực mạnh, mà quan trọng nhất là… trẻ tuổi!
Đúng vậy, bọn họ rất trẻ.
Chính vì rất trẻ nên tương lai bọn họ có khả năng vô hạn!
Không ai biết chắc được bọn họ sau này sẽ đạt được thành tựu cỡ nào.
Có lẽ là chết trẻ, hoặc là… trưởng thành sẽ xưng bá một phương, thậm chí khai tông lập nghiệp, trở thành một cái tên đi vào lịch sử!
Nếu là cái đằng trước thì còn tốt.
Nếu là kiểu đằng sau thì… thế tộc nào cũng không chống đỡ được.
Vì vậy thông thường các thế tộc kiêng kị nhất là đắc tội với thiên kiêu.
Hơn nữa đây còn là thiên kiêu hạng ba…
Lâm Chính hiểu sự do dự của Thiên Diệp.
Nhưng đã tới tận đây rồi thì không thể rút lui như vậy.
Hơn nữa anh đã nhận bản thảo của Quỷ Y Câu Trần ở chỗ Lăng Kiếm Phi, nếu không hoàn thành chuyện này, mấy thứ đó phải trả lại sao?
“Thiên phó trưởng môn, chúng ta đã tới tận đây rồi, dù sao cũng phải thử một lần! Nếu tình thế không ổn thì rút lui cũng không muộn!”
Thiên Diệp do dự, thở dài: “Thôi, thần y Lâm đã nói vậy, nếu tôi rút lui cũng khiến các đệ tử của Tử Huyền Thiên khinh thường tôi! Nếu đã vậy thì được, cứ đánh với bọn họ một trận!”
Đinh! Đinh! Đinh! Đinh…
Ngay lúc đó, một tiếng chuông chùa kỳ lạ vang lên bên trong thần miếu Thái Vũ.
Mọi người đều sửng sốt, nhìn về hướng cửa lớn thần miếu Thái Vũ.
Lại gặp một bóng người mảnh khảnh đang chậm rãi bước tới.
Đó là một người phụ nữ mặc bộ quần áo cũ nát, khuôn mặt dãi dầu sương gió.
Thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi, không đánh phấn trang điểm, thậm chí có thể nói là mặt khá bẩn, tóc dài tới thắt lưng nhưng hai bên tóc mai lại hơi bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.