Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6815: C5236: Chương 5236
Bạch Long
10/09/2024
“Thuê bao quý khách vừa gọi không nằm trong vùng phủ sóng…”.
“Lâm Chính này, rốt cuộc đang làm gì vậy? Đang yên lành bảo nhà mình đi tìm ai chứ?”.
“Chẳng lẽ anh ấy gặp phải chuyện gì? Nhưng… anh ấy bảo mình đi làm gì?”.
Tô Nhu lẩm bẩm.
Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nhắc nhở cô tình hình có vẻ không ổn lắm.
Tô Nhu do dự, cuối cùng vẫn thay quần áo đi ra ngoài.
“Bố, mẹ, chúng ta đi ra trung tâm mua sắm đi dạo đi!”.
Hai ông bà đang xem tivi hơi bất ngờ, nhưng khó có khi con gái đề nghị, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ba người mặc quần áo chỉnh tề, lập tức xuống lầu.
Nhưng bọn họ vừa mới đi ra khỏi khu nhà.
Bùm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên từ trên lầu.
Cả tiểu khu dường như đều chấn động.
Ba người kinh ngạc, giật mình khiếp sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu.
“Là nhà chúng ta?”.
“Nhà chúng ta nổ rồi?”.
Trương Tinh Vũ la lên thất thanh.
Tô Nhu mất cả hồn.
“Chẳng lẽ là chưa khóa bình gas?”.
Tô Quảng tái mặt, vội vàng muốn quay về.
Nhưng Tô Nhu kéo tay ông ta lại, sắc mặt cô trắng bệch, khản giọng hét lên: “Bố, mẹ, chạy mau!”.
Ầm!
Máy bay tư nhân dừng ở sân bay Giang Thành.
Lâm Chính lập tức xuống khỏi máy bay, chạy về phía nhà Tô Nhu.
Thái Thương Long vội vàng đi theo sau.
“Mau lục tìm bóng dáng người Thiên Ma Đạo trong thành, nếu có tung tích phải thông báo cho tôi trong thời gian sớm nhất!”.
Cực Lạc Kiếm Quân hô lên, sau đó cũng chạy theo Lâm Chính.
Bảy mươi hai kiếm sứ lập tức phân tán ra bốn phía, đồng loạt biến mất.
Tốc độ Lâm Chính rất nhanh, gần như không dừng lại, dùng khí kình lơ lửng trên không, lướt qua tòa nhà cao tầng, chạy thẳng đến nhà Tô Nhu.
Một số người dân Giang Thành chỉ nhìn thấy bóng đen lướt qua giữa những tòa nhà, còn tưởng là chim ưng ở đâu bay tới.
Khoảng năm phút sau, Lâm Chính đã đến dưới lầu tiểu khu mà Tô Nhu sống.
Lúc này đã có vài chiếc xe cứu hỏa và xe cảnh sát đậu ở đây.
Người dân trong tiểu khu đều đi ra ngoài, đồng loạt đưa mắt nhìn lên lầu.
Xe cứu hỏa lắp vòi nước phun lên tòa nhà.
Lâm Chính vừa nhìn lên, hai mắt như sắp nứt ra.
Căn nhà mà Tô Nhu ở chìm trong ánh lửa, song cửa sổ cũng nứt ra, hoàn toàn là cảnh tượng sau vụ nổ.
“Lâm Chính này, rốt cuộc đang làm gì vậy? Đang yên lành bảo nhà mình đi tìm ai chứ?”.
“Chẳng lẽ anh ấy gặp phải chuyện gì? Nhưng… anh ấy bảo mình đi làm gì?”.
Tô Nhu lẩm bẩm.
Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nhắc nhở cô tình hình có vẻ không ổn lắm.
Tô Nhu do dự, cuối cùng vẫn thay quần áo đi ra ngoài.
“Bố, mẹ, chúng ta đi ra trung tâm mua sắm đi dạo đi!”.
Hai ông bà đang xem tivi hơi bất ngờ, nhưng khó có khi con gái đề nghị, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ba người mặc quần áo chỉnh tề, lập tức xuống lầu.
Nhưng bọn họ vừa mới đi ra khỏi khu nhà.
Bùm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên từ trên lầu.
Cả tiểu khu dường như đều chấn động.
Ba người kinh ngạc, giật mình khiếp sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu.
“Là nhà chúng ta?”.
“Nhà chúng ta nổ rồi?”.
Trương Tinh Vũ la lên thất thanh.
Tô Nhu mất cả hồn.
“Chẳng lẽ là chưa khóa bình gas?”.
Tô Quảng tái mặt, vội vàng muốn quay về.
Nhưng Tô Nhu kéo tay ông ta lại, sắc mặt cô trắng bệch, khản giọng hét lên: “Bố, mẹ, chạy mau!”.
Ầm!
Máy bay tư nhân dừng ở sân bay Giang Thành.
Lâm Chính lập tức xuống khỏi máy bay, chạy về phía nhà Tô Nhu.
Thái Thương Long vội vàng đi theo sau.
“Mau lục tìm bóng dáng người Thiên Ma Đạo trong thành, nếu có tung tích phải thông báo cho tôi trong thời gian sớm nhất!”.
Cực Lạc Kiếm Quân hô lên, sau đó cũng chạy theo Lâm Chính.
Bảy mươi hai kiếm sứ lập tức phân tán ra bốn phía, đồng loạt biến mất.
Tốc độ Lâm Chính rất nhanh, gần như không dừng lại, dùng khí kình lơ lửng trên không, lướt qua tòa nhà cao tầng, chạy thẳng đến nhà Tô Nhu.
Một số người dân Giang Thành chỉ nhìn thấy bóng đen lướt qua giữa những tòa nhà, còn tưởng là chim ưng ở đâu bay tới.
Khoảng năm phút sau, Lâm Chính đã đến dưới lầu tiểu khu mà Tô Nhu sống.
Lúc này đã có vài chiếc xe cứu hỏa và xe cảnh sát đậu ở đây.
Người dân trong tiểu khu đều đi ra ngoài, đồng loạt đưa mắt nhìn lên lầu.
Xe cứu hỏa lắp vòi nước phun lên tòa nhà.
Lâm Chính vừa nhìn lên, hai mắt như sắp nứt ra.
Căn nhà mà Tô Nhu ở chìm trong ánh lửa, song cửa sổ cũng nứt ra, hoàn toàn là cảnh tượng sau vụ nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.