Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 6847: C5268: Chương 5268
Bạch Long
10/09/2024
Nói xong người đàn ông ôm eo người phụ nữ rời đi. Mạn Sát Hồng cố gắng đưa tay ra lấy lọ thuốc, bỏ ngay vào miệng. Đan dược vào cơ thể, thương thế của bà ta lập tức ổn định trở lại. Bà ta cũng dần hồi phục sức mạnh.
Bà ta không dám chần chừ, vội trở về nơi ở. Đó là một cung điện rách nát.
Mạn Sát Hồng ngồi thiền, định dùng nội khí để chữa lành phần vết thương còn lại. Nhưng một lúc sau, bà ta chợt mở mắt, siết chặt nắm đấm và lao ra ngoài
“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng gầm lên.
Thế nhưng nắm đấm của bà ta không có lực. Dù bà ta không cam tâm nhưng đành phải cố nén giận. Bà ta không đấu lại được Đào Thiên Tam.
Ở trước mặt kẻ này, bà ta không khác gì một con chó. Có khi còn không bằng cả một con chó.
“Không được, mình phải rời khỏi Thiên Ma Đạo. Đào Thiên Tam chắc chắn đã chọn được Ma Nữ cho hắn rồi. Nếu mình còn ở đây thì sẽ chẳng sống được bao lâu”, Mạn Sát Hồng ngước nhìn cửa lớn rồi đi ra ngoài.
Bà ta quyết định không thể ở lại đây thêm một khoảnh khắc nào nữa. Phải rời đi thôi.
“Ma Nữ đại nhân đi đâu vậy”, vừa đi chưa được bao xa thì bà ta gặp một đám ma nhân. Đám ma nhân này nhìn bà ta chăm chăm.
Lúc này Mạn Sát Hồng đang bị thương nặng, không còn sức chiến đấu. Nếu như có thể giết chết bà ta, hấp thú sức mạnh trong cơ thể thì thực lực của đám ma nhân này sẽ tăng mạnh.
Thiên Ma Đạo chẳng ai là người có nghĩa khí hết. Chỉ cần vì lợi ích thì gì họ cũng làm được.
“Bổn đại nhân đi đâu lại phải hỏi các người sao? Cút qua một bên”, Mạn Sát Hồng tức giận, phóng ra nội lực.
Đám ma nhân tái mặt, nào dám chần chừ. Chúng vội vàng rời đi. Mạn Sát Hồng thở phào, tiếp tục rời khỏi khu vực của Thiên Ma Đạo.
Đoàn người Lâm Chính quay lại Giang Thành. Lúc này Mã Hải đã chỉ huy đám đông xử lý những việc sau trận chiến. . Truyện mới cập nhật
Lâm Chính dẫn Cực Lạc Kiếm Quân tới khu mật thất của trang viên. Anh phải cung cấp cho Cực Lạc Kiếm Quân một ít lợi lạc. Đồng thời cũng phải cho ông ta thấy được những tài nguyên mà anh đang nắm giữ, nếu không ông ta sẽ không liên minh với anh.
“Tôi muốn tự thẩm vấn”, Cực Lạc Kiếm Quân liếc nhìn tù binh và lạnh lùng nói.
Lâm Chính do dự rồi gật đầu: “Được, nhưng…đừng ngược đãi họ. Giá trị của họ còn lớn lắm. Không ai được phép chết hết”.
Cực Lạc Kiếm Quân không nói gì, chỉ dẫn theo vài người của Thiên Ma Đạo tới một phòng bên cạnh và đóng chặt cửa lại.
“Mọi việc xử lý xong rồi à?”, Thấy Lâm Chính máu me đầy người, Bạch Họa Thủy bèn hỏi.
“Đúng vậy”.
“Thật không thể tin được”, Bạch Họa Thủy nín thở với sắc mặt không dám tin: “Đó là người của Thiên Ma Đạo đấy…vậy mà cậu có thể…đánh lui được bọn họ”.
“Bạch minh chủ có lẽ hiểu biêt nhiều về Thiên Ma Đạo nhỉ. Có thể nói thêm cho tôi được không?”, Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn lập tức bước lên trước.
Bạch Họa Thủy im lặng.
“Thuốc thêm hai phần nữa”, Lâm Chính khẽ nói. Bạch Họa Thủy nín thở, đưa ra ba ngón tay.
“Được, 3 phần”, Lâm Chính tỏ vẻ bất lực.
“Cậu có nhiều tù binh như vậy rồi, thì chắc chắn cũng đã nắm được những thông tin cơ bản về Thiên Ma Đạo. Cậu còn muốn hỏi tôi cái gì nữa?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
Bà ta không dám chần chừ, vội trở về nơi ở. Đó là một cung điện rách nát.
Mạn Sát Hồng ngồi thiền, định dùng nội khí để chữa lành phần vết thương còn lại. Nhưng một lúc sau, bà ta chợt mở mắt, siết chặt nắm đấm và lao ra ngoài
“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng gầm lên.
Thế nhưng nắm đấm của bà ta không có lực. Dù bà ta không cam tâm nhưng đành phải cố nén giận. Bà ta không đấu lại được Đào Thiên Tam.
Ở trước mặt kẻ này, bà ta không khác gì một con chó. Có khi còn không bằng cả một con chó.
“Không được, mình phải rời khỏi Thiên Ma Đạo. Đào Thiên Tam chắc chắn đã chọn được Ma Nữ cho hắn rồi. Nếu mình còn ở đây thì sẽ chẳng sống được bao lâu”, Mạn Sát Hồng ngước nhìn cửa lớn rồi đi ra ngoài.
Bà ta quyết định không thể ở lại đây thêm một khoảnh khắc nào nữa. Phải rời đi thôi.
“Ma Nữ đại nhân đi đâu vậy”, vừa đi chưa được bao xa thì bà ta gặp một đám ma nhân. Đám ma nhân này nhìn bà ta chăm chăm.
Lúc này Mạn Sát Hồng đang bị thương nặng, không còn sức chiến đấu. Nếu như có thể giết chết bà ta, hấp thú sức mạnh trong cơ thể thì thực lực của đám ma nhân này sẽ tăng mạnh.
Thiên Ma Đạo chẳng ai là người có nghĩa khí hết. Chỉ cần vì lợi ích thì gì họ cũng làm được.
“Bổn đại nhân đi đâu lại phải hỏi các người sao? Cút qua một bên”, Mạn Sát Hồng tức giận, phóng ra nội lực.
Đám ma nhân tái mặt, nào dám chần chừ. Chúng vội vàng rời đi. Mạn Sát Hồng thở phào, tiếp tục rời khỏi khu vực của Thiên Ma Đạo.
Đoàn người Lâm Chính quay lại Giang Thành. Lúc này Mã Hải đã chỉ huy đám đông xử lý những việc sau trận chiến. . Truyện mới cập nhật
Lâm Chính dẫn Cực Lạc Kiếm Quân tới khu mật thất của trang viên. Anh phải cung cấp cho Cực Lạc Kiếm Quân một ít lợi lạc. Đồng thời cũng phải cho ông ta thấy được những tài nguyên mà anh đang nắm giữ, nếu không ông ta sẽ không liên minh với anh.
“Tôi muốn tự thẩm vấn”, Cực Lạc Kiếm Quân liếc nhìn tù binh và lạnh lùng nói.
Lâm Chính do dự rồi gật đầu: “Được, nhưng…đừng ngược đãi họ. Giá trị của họ còn lớn lắm. Không ai được phép chết hết”.
Cực Lạc Kiếm Quân không nói gì, chỉ dẫn theo vài người của Thiên Ma Đạo tới một phòng bên cạnh và đóng chặt cửa lại.
“Mọi việc xử lý xong rồi à?”, Thấy Lâm Chính máu me đầy người, Bạch Họa Thủy bèn hỏi.
“Đúng vậy”.
“Thật không thể tin được”, Bạch Họa Thủy nín thở với sắc mặt không dám tin: “Đó là người của Thiên Ma Đạo đấy…vậy mà cậu có thể…đánh lui được bọn họ”.
“Bạch minh chủ có lẽ hiểu biêt nhiều về Thiên Ma Đạo nhỉ. Có thể nói thêm cho tôi được không?”, Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn lập tức bước lên trước.
Bạch Họa Thủy im lặng.
“Thuốc thêm hai phần nữa”, Lâm Chính khẽ nói. Bạch Họa Thủy nín thở, đưa ra ba ngón tay.
“Được, 3 phần”, Lâm Chính tỏ vẻ bất lực.
“Cậu có nhiều tù binh như vậy rồi, thì chắc chắn cũng đã nắm được những thông tin cơ bản về Thiên Ma Đạo. Cậu còn muốn hỏi tôi cái gì nữa?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.