Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1007
Bạch Long
20/04/2024
“Tôi không có gì để nói. Trương Tinh Vũ, lần này bà thắng rồi! Nhưng cho dù bà có giàu hơn nữa thì đã sao? Tôi coi thường bà thì vẫn coi thường bà, bà ở trong mắt tôi chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi. Cái mùi quê mùa của bà sẽ không biến mất. Cả đời bà cũng chỉ có thể làm một nhà giàu mới nổi!”, Ly Tiểu Mỹ vô cùng khinh thường, lạnh lùng nói.
“Phải, nhưng hôm nay tôi vui lắm rồi! Hôm nay tôi hơn bà, sau này cũng sẽ như vậy! Nể tình từng là bạn học, tôi sẽ không so đo chuyện lúc trước với bà nữa, bà tự sống tốt đi!”.
Trương Tinh Vũ cười nhạt một tiếng, sau đó phất tay: “Lâm Chính, A Quảng, chúng ta về!”.
“Được!”, Tô Quảng mỉm cười nói, sau đó bèn chạy theo mở cửa xe BMW ra.
Ba người chui vào xe, rời khỏi nhà hàng.
Ly Tiểu Mỹ tức giận siết chặt hai tay, răng nghiến sắp nát ra.
Hôm nay bà ta mất hết thể diện rồi.
“Trương Tinh Vũ, bà đợi đấy cho tôi, tôi không tin bà có thể nở mày nở mặt cả đời!”.
Ly Tiểu Mỹ quát khẽ trong lòng.
Lúc này, BMW đã rời khỏi nhà hàng, đang chậm rãi đi trên đường.
Lần này là Tô Quảng lái xe, Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Thật ra anh không thích thú gì chuyện này, sở dĩ anh giúp cũng chỉ là nể mặt Trương Tinh Vũ và Tô Quảng.
Bản thân anh không phải người ưa sĩ diện.
Tô Quảng rất phấn khởi, vừa lái xe vừa nói lúc trước ai ai ai thế nào ra sao.
Trương Tinh Vũ lại vô cùng im lặng, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Chính cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Trương Tinh Vũ đột nhiên lên tiếng.
“Lâm Chính…”.
“Mẹ, sao vậy ạ?”.
“Ờ, không có gì, cậu và Tiểu Nhu… khi nào thì ly hôn?”.
Nghe vậy, Lâm Chính sững cả người.
Lâm Chính đột nhiên mở mắt ra, không tin nổi nhìn Trương Tinh Vũ.
Tô Quảng đang lái xe cũng run tay, đầu xe chếch đi, thân xe lung lay, suýt chút nữa đâm vào vỉa hè.
“Ông làm gì vậy? Lái xe cho đàng hoàng!”, Trương Tinh Vũ sợ đến mức giật mình, vội vàng nói.
“Tôi làm gì? Câu này tôi phải hỏi bà mới đúng! Bà đang làm gì vậy? Tiểu Chính người ta vừa mới giúp chúng ta lấy thể diện lớn như vậy, sao bà không biết ơn? Ngược lại còn bắt Tiểu Chính ly hôn với Tiểu Nhu? Bà điên rồi à? Con rể vàng thế này chúng ta đi đâu tìm?”, Tô Quảng đột nhiên dừng xe lại bên đường, quay đầu trừng mắt nhìn Trương Tinh Vũ, nói.
“Con rể vàng? A Quảng, ông không phải ngốc đấy chứ? Lâm Chính là người thế nào chẳng lẽ ông còn không rõ? Ông thật sự nghĩ mười chiếc trực thăng đó là Lâm Chính điều tới sao?”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ, nói mà không có cảm xúc gì.
“Bà có ý gì?”, Tô Quảng sững sờ.
“Ý gì còn không hiểu sao? Ông biết hôm nay Lâm Chính gọi điện thoại xong thì ai tới không?”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
Tô Quảng nghĩ một lúc lâu, với đầu óc của ông ta rõ ràng không thể hiểu nổi Trương Tinh Vũ nói vậy có ý gì, lại hỏi: “Ai?”.
“Hừ, còn không biết là ai? Cái đầu gỗ này! Mã Hải chứ ai!”.
“Chủ tịch Mã? Ý bà là…”, Tô Quảng quay đầu sang nhìn Lâm Chính.
“Phải, nhưng hôm nay tôi vui lắm rồi! Hôm nay tôi hơn bà, sau này cũng sẽ như vậy! Nể tình từng là bạn học, tôi sẽ không so đo chuyện lúc trước với bà nữa, bà tự sống tốt đi!”.
Trương Tinh Vũ cười nhạt một tiếng, sau đó phất tay: “Lâm Chính, A Quảng, chúng ta về!”.
“Được!”, Tô Quảng mỉm cười nói, sau đó bèn chạy theo mở cửa xe BMW ra.
Ba người chui vào xe, rời khỏi nhà hàng.
Ly Tiểu Mỹ tức giận siết chặt hai tay, răng nghiến sắp nát ra.
Hôm nay bà ta mất hết thể diện rồi.
“Trương Tinh Vũ, bà đợi đấy cho tôi, tôi không tin bà có thể nở mày nở mặt cả đời!”.
Ly Tiểu Mỹ quát khẽ trong lòng.
Lúc này, BMW đã rời khỏi nhà hàng, đang chậm rãi đi trên đường.
Lần này là Tô Quảng lái xe, Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Thật ra anh không thích thú gì chuyện này, sở dĩ anh giúp cũng chỉ là nể mặt Trương Tinh Vũ và Tô Quảng.
Bản thân anh không phải người ưa sĩ diện.
Tô Quảng rất phấn khởi, vừa lái xe vừa nói lúc trước ai ai ai thế nào ra sao.
Trương Tinh Vũ lại vô cùng im lặng, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Chính cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Trương Tinh Vũ đột nhiên lên tiếng.
“Lâm Chính…”.
“Mẹ, sao vậy ạ?”.
“Ờ, không có gì, cậu và Tiểu Nhu… khi nào thì ly hôn?”.
Nghe vậy, Lâm Chính sững cả người.
Lâm Chính đột nhiên mở mắt ra, không tin nổi nhìn Trương Tinh Vũ.
Tô Quảng đang lái xe cũng run tay, đầu xe chếch đi, thân xe lung lay, suýt chút nữa đâm vào vỉa hè.
“Ông làm gì vậy? Lái xe cho đàng hoàng!”, Trương Tinh Vũ sợ đến mức giật mình, vội vàng nói.
“Tôi làm gì? Câu này tôi phải hỏi bà mới đúng! Bà đang làm gì vậy? Tiểu Chính người ta vừa mới giúp chúng ta lấy thể diện lớn như vậy, sao bà không biết ơn? Ngược lại còn bắt Tiểu Chính ly hôn với Tiểu Nhu? Bà điên rồi à? Con rể vàng thế này chúng ta đi đâu tìm?”, Tô Quảng đột nhiên dừng xe lại bên đường, quay đầu trừng mắt nhìn Trương Tinh Vũ, nói.
“Con rể vàng? A Quảng, ông không phải ngốc đấy chứ? Lâm Chính là người thế nào chẳng lẽ ông còn không rõ? Ông thật sự nghĩ mười chiếc trực thăng đó là Lâm Chính điều tới sao?”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ, nói mà không có cảm xúc gì.
“Bà có ý gì?”, Tô Quảng sững sờ.
“Ý gì còn không hiểu sao? Ông biết hôm nay Lâm Chính gọi điện thoại xong thì ai tới không?”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
Tô Quảng nghĩ một lúc lâu, với đầu óc của ông ta rõ ràng không thể hiểu nổi Trương Tinh Vũ nói vậy có ý gì, lại hỏi: “Ai?”.
“Hừ, còn không biết là ai? Cái đầu gỗ này! Mã Hải chứ ai!”.
“Chủ tịch Mã? Ý bà là…”, Tô Quảng quay đầu sang nhìn Lâm Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.