Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1017
Bạch Long
20/04/2024
“Con gái!”.
Trương Tinh Vũ vội dìu cô dậy.
Tiểu Thu đã nổi điên lên, cô ta chỉ vào Lâm Chính và Tô Nhu, nổi cơn tam bành: “A Thiên, em muốn giết bọn họ, em muốn giết bọn họ!”.
“Chủ tịch Tô, đây là thái độ của công ty các cô sao? Đây là thành ý của cô đấy sao?”, Triệu Thiên cũng tức giận quát, sau đó lấy điện thoại ra: “Chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát đi!”.
Nói xong, anh ta định báo cảnh sát.
“Con mẹ anh chứ báo cảnh sát! Đánh bọn họ một trận rồi báo cảnh sát sau không được sao?”, Tiểu Thu cướp điện thoại trong tay anh ta, tức giận quát.
Triệu Thiên vốn định từ chối, nhưng vừa nghĩ tới chuyện của người phụ nữ này, đành cắn răng đồng ý, quát khẽ: “Đi, kéo tên Lâm Chính kia qua đây cho tôi!”.
“Giám đốc Triệu, chuyện… chuyện này không hay lắm đâu, làm thế là phạm pháp đấy…”.
Người phía sau do dự nói.
“Tất cả hậu quả tôi sẽ chịu, các anh yên tâm, không có chuyện gì đâu. Mau ra tay đi, không thiếu lợi ích cho các anh đâu! Nếu không ra tay, về thu dọn đồ đạc cút khỏi Dương Hoa hết cho tôi!”, Triệu Thiên quát lên.
Bọn họ biến sắc, do dự một lúc, vẫn đi về phía Lâm Chính.
Bọn họ khó khăn lắm mới vào được Dương Hoa, sao có thể để bị đuổi một cách không rõ ràng như vậy được?
Trương Tinh Vũ hốt hoảng.
“Các người làm gì vậy? Mẹ, mau báo cảnh sát, mau!”, Tô Nhu lộ vẻ sợ hãi, vội hét lên.
Lâm Chính thì vẻ mặt lạnh băng, nắm tay đã siết chặt.
Anh không ngờ được nội bộ của Tập đoàn Dương Hoa lại xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa… người này lại còn là thân tín của Mã Hải!
Mã Hải lại khiến anh thất vọng rồi!
Bọn họ đi về phía Lâm Chính.
Hiện trường trở nên vô cùng căng thẳng.
Trương Tinh Vũ run rẩy lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát.
Lâm Chính đã suy xét đến chuyện làm sao trừng trị đám người coi trời bằng vung này.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên.
“Giám đốc Triệu, các anh đang làm gì vậy?”.
Đám người Triệu Thiên nghe thấy thế đều không khỏi sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Mấy người Lâm Chính cũng bất giác nhìn về hướng đó.
Chỉ thấy một người đàn ông đầy khí chất, mặc vest phẳng phiu, đeo kính gọng vàng bước vào.
Trong tay người đàn ông kia còn cầm một tập văn kiện, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thấy không khí quỷ dị này cũng không khỏi tỏ vẻ nghi hoặc.
Hiển nhiên anh ta cũng phát giác ra sự bất thường.
Nhưng sau khi quan sát một lượt, anh ta bỗng sững người, đôi mắt dưới chiếc kính gọng vàng co lại. Hình như anh ta nhìn thấy gì đó, bỗng dưng trở nên kích động, bước tới. Đến trước mặt Lâm Chính, anh ta há miệng định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng bỗng nghẹn lại.
“Anh là… thư ký Liêu?”.
Trương Tinh Vũ vội dìu cô dậy.
Tiểu Thu đã nổi điên lên, cô ta chỉ vào Lâm Chính và Tô Nhu, nổi cơn tam bành: “A Thiên, em muốn giết bọn họ, em muốn giết bọn họ!”.
“Chủ tịch Tô, đây là thái độ của công ty các cô sao? Đây là thành ý của cô đấy sao?”, Triệu Thiên cũng tức giận quát, sau đó lấy điện thoại ra: “Chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát đi!”.
Nói xong, anh ta định báo cảnh sát.
“Con mẹ anh chứ báo cảnh sát! Đánh bọn họ một trận rồi báo cảnh sát sau không được sao?”, Tiểu Thu cướp điện thoại trong tay anh ta, tức giận quát.
Triệu Thiên vốn định từ chối, nhưng vừa nghĩ tới chuyện của người phụ nữ này, đành cắn răng đồng ý, quát khẽ: “Đi, kéo tên Lâm Chính kia qua đây cho tôi!”.
“Giám đốc Triệu, chuyện… chuyện này không hay lắm đâu, làm thế là phạm pháp đấy…”.
Người phía sau do dự nói.
“Tất cả hậu quả tôi sẽ chịu, các anh yên tâm, không có chuyện gì đâu. Mau ra tay đi, không thiếu lợi ích cho các anh đâu! Nếu không ra tay, về thu dọn đồ đạc cút khỏi Dương Hoa hết cho tôi!”, Triệu Thiên quát lên.
Bọn họ biến sắc, do dự một lúc, vẫn đi về phía Lâm Chính.
Bọn họ khó khăn lắm mới vào được Dương Hoa, sao có thể để bị đuổi một cách không rõ ràng như vậy được?
Trương Tinh Vũ hốt hoảng.
“Các người làm gì vậy? Mẹ, mau báo cảnh sát, mau!”, Tô Nhu lộ vẻ sợ hãi, vội hét lên.
Lâm Chính thì vẻ mặt lạnh băng, nắm tay đã siết chặt.
Anh không ngờ được nội bộ của Tập đoàn Dương Hoa lại xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa… người này lại còn là thân tín của Mã Hải!
Mã Hải lại khiến anh thất vọng rồi!
Bọn họ đi về phía Lâm Chính.
Hiện trường trở nên vô cùng căng thẳng.
Trương Tinh Vũ run rẩy lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát.
Lâm Chính đã suy xét đến chuyện làm sao trừng trị đám người coi trời bằng vung này.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên.
“Giám đốc Triệu, các anh đang làm gì vậy?”.
Đám người Triệu Thiên nghe thấy thế đều không khỏi sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Mấy người Lâm Chính cũng bất giác nhìn về hướng đó.
Chỉ thấy một người đàn ông đầy khí chất, mặc vest phẳng phiu, đeo kính gọng vàng bước vào.
Trong tay người đàn ông kia còn cầm một tập văn kiện, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thấy không khí quỷ dị này cũng không khỏi tỏ vẻ nghi hoặc.
Hiển nhiên anh ta cũng phát giác ra sự bất thường.
Nhưng sau khi quan sát một lượt, anh ta bỗng sững người, đôi mắt dưới chiếc kính gọng vàng co lại. Hình như anh ta nhìn thấy gì đó, bỗng dưng trở nên kích động, bước tới. Đến trước mặt Lâm Chính, anh ta há miệng định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng bỗng nghẹn lại.
“Anh là… thư ký Liêu?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.