Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1020
Bạch Long
20/04/2024
“Tôi không muốn nhiều lời với anh nữa”, thư ký Liêu nhắm hai mắt lại, bình thản nói.
“Anh… anh… anh… anh có biết tôi là ai không? Tôi nói cho anh biết, tôi mà nói chuyện này với sếp Mã thì anh chắc chắn không ở lại công ty được nữa đâu”, Triệu Thiên tức điên lên, nói.
“Vậy bây giờ mời anh đến gặp sếp Mã ngay đi, tôi đồng ý chịu mọi trách nhiệm”, thư ký Liêu lạnh lùng đáp.
“Khốn kiếp!”.
Triệu Thiên nổi trận lôi đình, giáng một cú đấm vào đầu thư ký Liêu.
Thư ký Liêu không kịp trở tay, ngã lăn ra đất, trên đầu sưng lên một cục…
“Giám đốc Triệu…”
Người của tập đoàn Dương Hoa đứng ở xung quanh đều ngây ra.
Lâm Chính bước tới, đỡ thư ký Liêu dậy.
“Thư ký Liêu, anh không sao chứ?”, Tô Nhu cũng vội bước tới, quan tâm hỏi han.
“Tôi không sao… Chủ tịch Lâm…”
Thư ký Liêu vội ngoảnh lại, buột miệng nói với Lâm Chính.
Nhưng vừa dứt lời, anh ta liền ngây ra.
“Chủ tịch Lâm?”.
Những người có mặt cũng kinh ngạc, nhìn thư ký Liêu với ánh mắt khó tin.
Nhưng Trương Tinh Vũ không có vẻ gì là kỳ quái, chỉ lạnh lùng nói: “Thư ký Liêu, đầu óc cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Công ty này là của con gái tôi, thằng vô dụng này không có một cổ phần nào, hơn nữa cậu ta xứng được gọi là Chủ tịch Lâm sao? Cậu ta xứng sao?”.
Thư ký Liêu thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cười không nói gì.
“Họ Liêu kia, xem ra hôm nay anh chắc chắn muốn đối đầu với tôi rồi! Được, nếu đã vậy thì chúng ta cứ chống mắt lên xem, anh cứ bảo vệ Tô Nhu đi! Chờ đến lúc trở về công ty, để tôi xem anh Mã sẽ đứng về phía ai!”, Triệu Thiên tức giận nói, rồi phẩy tay, xoay người rời đi.
“Họ Liêu kia, tôi biết, chắc chắn anh nghĩ Chủ tịch Lâm của chúng ta thích con khốn này, nên mới đối đầu với A Thiên chứ gì? Ha ha, anh đúng là ngu xuẩn, mấy lời đồn thổi đó mà anh cũng tin. Nếu Chủ tịch Lâm thích cô ta thật thì đã ra tay từ lâu rồi! Lần này anh tính nhầm rồi, cứ chờ mà xem, tôi đảm bảo anh sẽ phải cút khỏi Dương Hoa!”, Tiểu Thu cũng cười khẩy, rồi rời khỏi công ty.
Thư ký Liêu chẳng có vẻ gì là sợ sệt.
Nhưng đám Tô Nhu thì đã sợ tái mặt.
“Thư ký Liêu, xin lỗi anh, khiến anh gặp phải rắc rối như vậy”, Tô Nhu áy náy nói.
“Cô Tô đừng nói vậy, chuyện này vốn là đám Triệu Thiên không đúng, cô tuyệt đối đừng nghĩ rằng mình là người có lỗi”, thư ký Liêu vội nói.
“Tôi biết ngay tập đoàn Dương Hoa vẫn có người tốt mà. Thư ký Liêu, cậu nhất định phải nói chuyện này với Chủ tịch Lâm, để cậu ấy xử lý tên họ Triệu kia”, Trương Tinh Vũ vội nói.
“Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên đúng sự thực”.
Thư ký Liêu mỉm cười, chào hỏi mọi người rồi rời đi.
Xảy ra chuyện như vậy, vẻ mặt ai cũng như đưa đám.
Trương Tinh Vũ nhìn dáng vẻ mặt nhăn mày nhó của con gái, cũng không dám hé răng nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Dù sao bà ta cũng biết con gái mình rất chống đối chuyện này, vì không muốn khiến cô suy nghĩ thêm nên lại càng không nhắc đến.
Còn tâm tư của Lâm Chính cũng không đặt vào chuyện này.
“Anh… anh… anh… anh có biết tôi là ai không? Tôi nói cho anh biết, tôi mà nói chuyện này với sếp Mã thì anh chắc chắn không ở lại công ty được nữa đâu”, Triệu Thiên tức điên lên, nói.
“Vậy bây giờ mời anh đến gặp sếp Mã ngay đi, tôi đồng ý chịu mọi trách nhiệm”, thư ký Liêu lạnh lùng đáp.
“Khốn kiếp!”.
Triệu Thiên nổi trận lôi đình, giáng một cú đấm vào đầu thư ký Liêu.
Thư ký Liêu không kịp trở tay, ngã lăn ra đất, trên đầu sưng lên một cục…
“Giám đốc Triệu…”
Người của tập đoàn Dương Hoa đứng ở xung quanh đều ngây ra.
Lâm Chính bước tới, đỡ thư ký Liêu dậy.
“Thư ký Liêu, anh không sao chứ?”, Tô Nhu cũng vội bước tới, quan tâm hỏi han.
“Tôi không sao… Chủ tịch Lâm…”
Thư ký Liêu vội ngoảnh lại, buột miệng nói với Lâm Chính.
Nhưng vừa dứt lời, anh ta liền ngây ra.
“Chủ tịch Lâm?”.
Những người có mặt cũng kinh ngạc, nhìn thư ký Liêu với ánh mắt khó tin.
Nhưng Trương Tinh Vũ không có vẻ gì là kỳ quái, chỉ lạnh lùng nói: “Thư ký Liêu, đầu óc cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Công ty này là của con gái tôi, thằng vô dụng này không có một cổ phần nào, hơn nữa cậu ta xứng được gọi là Chủ tịch Lâm sao? Cậu ta xứng sao?”.
Thư ký Liêu thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cười không nói gì.
“Họ Liêu kia, xem ra hôm nay anh chắc chắn muốn đối đầu với tôi rồi! Được, nếu đã vậy thì chúng ta cứ chống mắt lên xem, anh cứ bảo vệ Tô Nhu đi! Chờ đến lúc trở về công ty, để tôi xem anh Mã sẽ đứng về phía ai!”, Triệu Thiên tức giận nói, rồi phẩy tay, xoay người rời đi.
“Họ Liêu kia, tôi biết, chắc chắn anh nghĩ Chủ tịch Lâm của chúng ta thích con khốn này, nên mới đối đầu với A Thiên chứ gì? Ha ha, anh đúng là ngu xuẩn, mấy lời đồn thổi đó mà anh cũng tin. Nếu Chủ tịch Lâm thích cô ta thật thì đã ra tay từ lâu rồi! Lần này anh tính nhầm rồi, cứ chờ mà xem, tôi đảm bảo anh sẽ phải cút khỏi Dương Hoa!”, Tiểu Thu cũng cười khẩy, rồi rời khỏi công ty.
Thư ký Liêu chẳng có vẻ gì là sợ sệt.
Nhưng đám Tô Nhu thì đã sợ tái mặt.
“Thư ký Liêu, xin lỗi anh, khiến anh gặp phải rắc rối như vậy”, Tô Nhu áy náy nói.
“Cô Tô đừng nói vậy, chuyện này vốn là đám Triệu Thiên không đúng, cô tuyệt đối đừng nghĩ rằng mình là người có lỗi”, thư ký Liêu vội nói.
“Tôi biết ngay tập đoàn Dương Hoa vẫn có người tốt mà. Thư ký Liêu, cậu nhất định phải nói chuyện này với Chủ tịch Lâm, để cậu ấy xử lý tên họ Triệu kia”, Trương Tinh Vũ vội nói.
“Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên đúng sự thực”.
Thư ký Liêu mỉm cười, chào hỏi mọi người rồi rời đi.
Xảy ra chuyện như vậy, vẻ mặt ai cũng như đưa đám.
Trương Tinh Vũ nhìn dáng vẻ mặt nhăn mày nhó của con gái, cũng không dám hé răng nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Dù sao bà ta cũng biết con gái mình rất chống đối chuyện này, vì không muốn khiến cô suy nghĩ thêm nên lại càng không nhắc đến.
Còn tâm tư của Lâm Chính cũng không đặt vào chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.