Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1023
Bạch Long
20/04/2024
Cốc cốc cốc.
“Mời vào”, Mã Hải trầm giọng nói.
Chỉ thấy cửa được mở ra một nửa, rồi một cái đầu thò vào.
Chính là trợ lý Tiểu Hồ.
“Giám đốc Mã, Chủ tịch Lâm đã đến phòng làm việc”, giọng nói của Tiểu Hồ lạnh như băng.
Mã Hải rùng mình, mặt mày tái mét, sự bình tĩnh trước đó có thể nói là bốc hơi hoàn toàn.
“Tôi… tôi biết rồi, tôi sẽ đưa bọn họ qua đó ngay”, Mã Hải nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy.
Tiểu Hồ rời đi.
Thấy Mã Hải như vậy, Triệu Thiên bị dọa cho suýt nữa không đứng vững.
Anh ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Mã Hải.
Xem ra chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh ta.
Tiểu Thu cũng cảm thấy sự việc không ổn.
“Đi theo tôi”, Mã Hải hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng làm việc.
Mấy người kia bước chân nặng nề đi theo sau.
Phòng làm việc của Chủ tịch nằm ở tầng cao nhất của tập đoàn Dương Hoa.
Khi Mã Hải gõ cửa phòng Chủ tịch, vẫn là Tiểu Hồ mở cửa.
Còn Lâm Chính đang ngồi ngay ngắn trong phòng.
Đám người Triệu Thiên từng thấy Lâm Chính, đáng tiếc cái bọn họ nhìn thấy là khuôn mặt kia của anh.
Còn hôm nay, Lâm Chính không để lộ bộ mặt thật, mà tiếp tục dùng khuôn mặt ở nhà họ Tô, yên lặng ngồi trong phòng làm việc.
Khuôn mặt anh lạnh tanh, ánh mắt đanh lại, nhìn đám người đang bước vào.
“Lâm Chính? Là thằng vô dụng này sao?”.
Tiểu Thu nhìn thấy người ngồi trước bàn làm việc thì thất thanh kêu lên.
Đám Triệu Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không dám tin.
“Sao lại là vua mọc sừng này?”.
“Cậu làm gì vậy? Tại sao lại ở trong phòng làm việc của Chủ tịch chúng tôi?”.
“Giám đốc Mã, cậu ta làm trò gì vậy?”.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhao nhao kêu lên, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm.
Nhưng Mã Hải phớt lờ bọn họ, chỉ cung kính cúi người nói với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm!”.
Ông ta vừa dứt lời, cả căn phòng liền im phăng phắc.
“Chủ… Chủ tịch Lâm? Giám đốc Mã, anh… anh đang gọi cậu ta sao?”, Triệu Thiên trợn tròn mắt, run rẩy nói.
“Rất xin lỗi Chủ tịch Lâm, chuyện này là tôi thất trách, tôi… tôi xin chịu mọi trách nhiệm!”, Mã Hải vẫn phớt lờ Triệu Thiên, tiếp tục cúi đầu nói.
“Mã Hải, đây đã không phải là lần đầu”.
Lâm Chính nhắm mắt, khàn giọng nói.
Mã Hải lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ thể khẽ run rẩy.
Mấy người Triệu Thiên ở bên cạnh hiện giờ vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Mời vào”, Mã Hải trầm giọng nói.
Chỉ thấy cửa được mở ra một nửa, rồi một cái đầu thò vào.
Chính là trợ lý Tiểu Hồ.
“Giám đốc Mã, Chủ tịch Lâm đã đến phòng làm việc”, giọng nói của Tiểu Hồ lạnh như băng.
Mã Hải rùng mình, mặt mày tái mét, sự bình tĩnh trước đó có thể nói là bốc hơi hoàn toàn.
“Tôi… tôi biết rồi, tôi sẽ đưa bọn họ qua đó ngay”, Mã Hải nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy.
Tiểu Hồ rời đi.
Thấy Mã Hải như vậy, Triệu Thiên bị dọa cho suýt nữa không đứng vững.
Anh ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Mã Hải.
Xem ra chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh ta.
Tiểu Thu cũng cảm thấy sự việc không ổn.
“Đi theo tôi”, Mã Hải hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng làm việc.
Mấy người kia bước chân nặng nề đi theo sau.
Phòng làm việc của Chủ tịch nằm ở tầng cao nhất của tập đoàn Dương Hoa.
Khi Mã Hải gõ cửa phòng Chủ tịch, vẫn là Tiểu Hồ mở cửa.
Còn Lâm Chính đang ngồi ngay ngắn trong phòng.
Đám người Triệu Thiên từng thấy Lâm Chính, đáng tiếc cái bọn họ nhìn thấy là khuôn mặt kia của anh.
Còn hôm nay, Lâm Chính không để lộ bộ mặt thật, mà tiếp tục dùng khuôn mặt ở nhà họ Tô, yên lặng ngồi trong phòng làm việc.
Khuôn mặt anh lạnh tanh, ánh mắt đanh lại, nhìn đám người đang bước vào.
“Lâm Chính? Là thằng vô dụng này sao?”.
Tiểu Thu nhìn thấy người ngồi trước bàn làm việc thì thất thanh kêu lên.
Đám Triệu Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không dám tin.
“Sao lại là vua mọc sừng này?”.
“Cậu làm gì vậy? Tại sao lại ở trong phòng làm việc của Chủ tịch chúng tôi?”.
“Giám đốc Mã, cậu ta làm trò gì vậy?”.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhao nhao kêu lên, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm.
Nhưng Mã Hải phớt lờ bọn họ, chỉ cung kính cúi người nói với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm!”.
Ông ta vừa dứt lời, cả căn phòng liền im phăng phắc.
“Chủ… Chủ tịch Lâm? Giám đốc Mã, anh… anh đang gọi cậu ta sao?”, Triệu Thiên trợn tròn mắt, run rẩy nói.
“Rất xin lỗi Chủ tịch Lâm, chuyện này là tôi thất trách, tôi… tôi xin chịu mọi trách nhiệm!”, Mã Hải vẫn phớt lờ Triệu Thiên, tiếp tục cúi đầu nói.
“Mã Hải, đây đã không phải là lần đầu”.
Lâm Chính nhắm mắt, khàn giọng nói.
Mã Hải lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ thể khẽ run rẩy.
Mấy người Triệu Thiên ở bên cạnh hiện giờ vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.