Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1044
Bạch Long
20/04/2024
Nhưng cô gái không trả lời bà, sau khi đặt người phụ nữ nằm xuống liền ngồi phịch xuống đất, hô hấp dồn dập.
Đám người lúc trước trốn vào đây mặt mày khiếp sợ, bao vây lấy cô.
“Khả Nhi! Khả Nhi! Cháu không sao chứ?”
“Không được rồi, lưng cô bé trúng đạn rồi!”
Tiếng hét vang lên không ngừng.
Chỉ thấy sau lưng cô gái có hai lỗ đạn.
Người phụ nữ sững sờ nhìn cô gái yếu ớt, khóe mắt không kìm được đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Không ngờ trong thôn dược Tân Điền của chúng ta nằm ở nơi núi sâu rừng thẳm, vậy mà vẫn không trốn được khỏi bọn khốn nạn này, hôm nay thôn chúng ta gặp nạn rồi”, một ông lão già nua lưng còng đi đến, đau đớn nói.
“Bây giờ ngay cả chị Khả Nhi cũng ngã xuống rồi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”, một cô bé đứng bên bôi thuốc cho cô gái, vừa khóc vừa nói.
“Cổ mộ này được làm từ thời Minh, lúc đó nơi đây là chỗ trốn nạn có một không hai, nhưng đối mặt với kỹ thuật thời hiện đại, cổ mộ này cũng không trụ được lâu, tôi nhớ sau cổ mộ có lối ra, mọi người cùng tôi lập tức ra ngoài!”, người phụ nữ yếu ớt nói.
“Thật sao?”
“Vậy thì được, chúng ta mau đi thôi!”
Mọi người kích động nói.
“Không, đợi trời tối… hẵng đi…”, lúc này cô gái yếu ớt tên Khả Nhi khó khăn mở mắt.
“Tại sao?”
“Lối ra… cách lối vào không quá xa, một khi bị đối phương phát hiện thì không ai chạy được!”
“Nhưng cổ mộ này chắc không trụ được đến khi trời tối đâu! Chúng ta còn không đi thì sẽ bị chôn vùi ở đây!”
Ông lão khuyên mọi người.
Cô gái không lên tiếng.
“Vậy chúng ta đi luôn đi!”
Mọi người thảo luận một lúc, sau đó đi ra khỏi lối ra của cổ mộ.
Nhưng… khi mọi người chưa đi được bao lâu, một nhóm người đã bao vây chỗ này.
Khả Nhi, người phụ nữ và mọi người vừa nhìn thấy chúng mặt liền xám như tro tàn.
“Trời muốn lấy mạng chúng ta sao?”, Khả Nhi yếu ớt nói.
“Cậu chủ, nơi đây quả nhiên có cửa sau, bọn họ ở đây!”
“He he, để xem bọn chúng còn trốn đằng nào nữa!”
Tiếng cười lạnh lẽo vang lên.
Sau đó một đám võ sĩ thân thủ nhẹ nhàng và một đám vệ sĩ cầm súng đuổi đến, bao vây chặt lấy bọn họ, không có đường thoát nữa rồi…
Nhan Khả Nhi nhắm mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Con khốn, để xem mày còn chạy đi đâu?”
“Hừ, mày thực sự nghĩ mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu chủ sao? Mày đừng có đùa tao!”
Đám người lúc trước trốn vào đây mặt mày khiếp sợ, bao vây lấy cô.
“Khả Nhi! Khả Nhi! Cháu không sao chứ?”
“Không được rồi, lưng cô bé trúng đạn rồi!”
Tiếng hét vang lên không ngừng.
Chỉ thấy sau lưng cô gái có hai lỗ đạn.
Người phụ nữ sững sờ nhìn cô gái yếu ớt, khóe mắt không kìm được đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Không ngờ trong thôn dược Tân Điền của chúng ta nằm ở nơi núi sâu rừng thẳm, vậy mà vẫn không trốn được khỏi bọn khốn nạn này, hôm nay thôn chúng ta gặp nạn rồi”, một ông lão già nua lưng còng đi đến, đau đớn nói.
“Bây giờ ngay cả chị Khả Nhi cũng ngã xuống rồi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”, một cô bé đứng bên bôi thuốc cho cô gái, vừa khóc vừa nói.
“Cổ mộ này được làm từ thời Minh, lúc đó nơi đây là chỗ trốn nạn có một không hai, nhưng đối mặt với kỹ thuật thời hiện đại, cổ mộ này cũng không trụ được lâu, tôi nhớ sau cổ mộ có lối ra, mọi người cùng tôi lập tức ra ngoài!”, người phụ nữ yếu ớt nói.
“Thật sao?”
“Vậy thì được, chúng ta mau đi thôi!”
Mọi người kích động nói.
“Không, đợi trời tối… hẵng đi…”, lúc này cô gái yếu ớt tên Khả Nhi khó khăn mở mắt.
“Tại sao?”
“Lối ra… cách lối vào không quá xa, một khi bị đối phương phát hiện thì không ai chạy được!”
“Nhưng cổ mộ này chắc không trụ được đến khi trời tối đâu! Chúng ta còn không đi thì sẽ bị chôn vùi ở đây!”
Ông lão khuyên mọi người.
Cô gái không lên tiếng.
“Vậy chúng ta đi luôn đi!”
Mọi người thảo luận một lúc, sau đó đi ra khỏi lối ra của cổ mộ.
Nhưng… khi mọi người chưa đi được bao lâu, một nhóm người đã bao vây chỗ này.
Khả Nhi, người phụ nữ và mọi người vừa nhìn thấy chúng mặt liền xám như tro tàn.
“Trời muốn lấy mạng chúng ta sao?”, Khả Nhi yếu ớt nói.
“Cậu chủ, nơi đây quả nhiên có cửa sau, bọn họ ở đây!”
“He he, để xem bọn chúng còn trốn đằng nào nữa!”
Tiếng cười lạnh lẽo vang lên.
Sau đó một đám võ sĩ thân thủ nhẹ nhàng và một đám vệ sĩ cầm súng đuổi đến, bao vây chặt lấy bọn họ, không có đường thoát nữa rồi…
Nhan Khả Nhi nhắm mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Con khốn, để xem mày còn chạy đi đâu?”
“Hừ, mày thực sự nghĩ mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu chủ sao? Mày đừng có đùa tao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.