Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1127
Bạch Long
20/04/2024
Sau khi có được số điện thoại của Khải Tố, Lâm Chính bèn bấm số.
“Ai vậy?”, Khải Tố vốn không định nghe số của người lạ nhưng trong lúc đang mải suy nghĩ bèn ấn nhầm phải nút nghe.
“Thần y Lâm”, Lâm Chính đáp lại bằng giọng vô cảm.
Khải Tố giật mình, lập tức hạ giọng: “Thần y Lâm à…có việc gì không?”
Bà ta đã biết chuyện về Sùng Tông Giáo, cũng đã hiểu về năng lực của thần y Lâm. Đương nhiên bà ta cũng không cảm thấy quá bất ngờ khi thần y Lâm gọi tới. Khi Liễu Như Thi quyết định tới nhà họ Ứng thì bà ta đã đợi cuộc gọi này rồi.
Thần y Lâm có thể vì Lạc Thiên mà phong sát Sùng Tông Giáo thì chắc chắn cũng sẽ không ngồi yên để Liễu Như Thi vì mình mà bước vào nhà họ Ứng…
“Thuật lại toàn bộ sự việc về Liễu Như Thi cho tôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Tôi…tôi không biết. Thần y Lâm, việc của Liễu Như Thi phải hỏi dược vương. Sùng Tông Giáo chúng tôi sao biết được chứ?”, Khải Tố đáp lại.
Lâm Chính nhắm mắt, im lặng một lúc rồi thản nhiên nói tiếp: “Bà không nói…thì tôi sẽ tiêu diệt luôn Sùng Tông Giáo đấy”.
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo thấu xương của Lâm Chính, Khải Tố ở đầu bên kia điện thoại không khỏi rùng mình.
Bà ta há miệng, có chút ngập ngừng không biết nên nói gì.
Một lát sau, Khải Tố mới khàn giọng nói: “Thần y Lâm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng, cậu thực sự nghĩ rằng Sùng Tông Giáo tôi không có người sao? Hay là cậu muốn ngọc nát đá tan? Vậy thì cậu cứ tới đi, có lẽ Sùng Tông Giáo tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng dù có chết, chúng tôi cũng phải gặm được một miếng xương của cậu”.
Khải Tố cắn răng nói.
Không phải bà ta thực sự muốn bày tỏ quyết tâm với Lâm Chính, mà hy vọng thông qua thái độ cứng rắn này để Lâm Chính biết thái độ của bà ta, biết thái độ của Sùng Tông Giáo.
Nhưng… hiển nhiên Lâm Chính vẫn không không chấp nhận.
“Bây giờ tôi sẽ đến Sùng Tông Giáo”.
Anh bình thản đáp một câu rồi tắt điện thoại.
Một lát sau, Khải Tố gọi tới.
Lâm Chính liếc nhìn một cái rồi tắt máy.
Nhưng Khải Tố vẫn gọi tới không ngừng.
Chờ đến cuộc gọi thứ năm, cuối cùng Lâm Chính cũng nghe máy.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, Khải Tố lạnh lùng chất vấn.
“Tại sao Liễu Như Thi phải đến nhà họ Ứng? Cô ấy đến nhà họ Ứng… thì sẽ thế nào?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Bây giờ, câu hỏi này là mục đích hàng đầu anh đến đây.
Khải Tố không nói gì, một lát sau mới khàn giọng đáp: “Thần y Lâm, chuyện này không liên quan đến cậu, tôi khuyên cậu cũng đừng hỏi nhiều. Đây là quyết định riêng của Liễu Như Thi, chúng ta cứ coi như không biết là được. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cần gì phải tự rước phiền toái vào người chứ?”.
Lâm Chính nghe thấy thế vẫn không nhiều lời, tắt máy một cách thẳng thừng.
Nhưng khoảng hơn 10 giây sau, Khải Tố lại gọi tới.
“Ai vậy?”, Khải Tố vốn không định nghe số của người lạ nhưng trong lúc đang mải suy nghĩ bèn ấn nhầm phải nút nghe.
“Thần y Lâm”, Lâm Chính đáp lại bằng giọng vô cảm.
Khải Tố giật mình, lập tức hạ giọng: “Thần y Lâm à…có việc gì không?”
Bà ta đã biết chuyện về Sùng Tông Giáo, cũng đã hiểu về năng lực của thần y Lâm. Đương nhiên bà ta cũng không cảm thấy quá bất ngờ khi thần y Lâm gọi tới. Khi Liễu Như Thi quyết định tới nhà họ Ứng thì bà ta đã đợi cuộc gọi này rồi.
Thần y Lâm có thể vì Lạc Thiên mà phong sát Sùng Tông Giáo thì chắc chắn cũng sẽ không ngồi yên để Liễu Như Thi vì mình mà bước vào nhà họ Ứng…
“Thuật lại toàn bộ sự việc về Liễu Như Thi cho tôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Tôi…tôi không biết. Thần y Lâm, việc của Liễu Như Thi phải hỏi dược vương. Sùng Tông Giáo chúng tôi sao biết được chứ?”, Khải Tố đáp lại.
Lâm Chính nhắm mắt, im lặng một lúc rồi thản nhiên nói tiếp: “Bà không nói…thì tôi sẽ tiêu diệt luôn Sùng Tông Giáo đấy”.
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo thấu xương của Lâm Chính, Khải Tố ở đầu bên kia điện thoại không khỏi rùng mình.
Bà ta há miệng, có chút ngập ngừng không biết nên nói gì.
Một lát sau, Khải Tố mới khàn giọng nói: “Thần y Lâm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng, cậu thực sự nghĩ rằng Sùng Tông Giáo tôi không có người sao? Hay là cậu muốn ngọc nát đá tan? Vậy thì cậu cứ tới đi, có lẽ Sùng Tông Giáo tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng dù có chết, chúng tôi cũng phải gặm được một miếng xương của cậu”.
Khải Tố cắn răng nói.
Không phải bà ta thực sự muốn bày tỏ quyết tâm với Lâm Chính, mà hy vọng thông qua thái độ cứng rắn này để Lâm Chính biết thái độ của bà ta, biết thái độ của Sùng Tông Giáo.
Nhưng… hiển nhiên Lâm Chính vẫn không không chấp nhận.
“Bây giờ tôi sẽ đến Sùng Tông Giáo”.
Anh bình thản đáp một câu rồi tắt điện thoại.
Một lát sau, Khải Tố gọi tới.
Lâm Chính liếc nhìn một cái rồi tắt máy.
Nhưng Khải Tố vẫn gọi tới không ngừng.
Chờ đến cuộc gọi thứ năm, cuối cùng Lâm Chính cũng nghe máy.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, Khải Tố lạnh lùng chất vấn.
“Tại sao Liễu Như Thi phải đến nhà họ Ứng? Cô ấy đến nhà họ Ứng… thì sẽ thế nào?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Bây giờ, câu hỏi này là mục đích hàng đầu anh đến đây.
Khải Tố không nói gì, một lát sau mới khàn giọng đáp: “Thần y Lâm, chuyện này không liên quan đến cậu, tôi khuyên cậu cũng đừng hỏi nhiều. Đây là quyết định riêng của Liễu Như Thi, chúng ta cứ coi như không biết là được. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cần gì phải tự rước phiền toái vào người chứ?”.
Lâm Chính nghe thấy thế vẫn không nhiều lời, tắt máy một cách thẳng thừng.
Nhưng khoảng hơn 10 giây sau, Khải Tố lại gọi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.