Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1140
Bạch Long
20/04/2024
“Ha ha ha…”
Tiếng cười vang khắp đại sảnh.
Người nhà họ Ứng ôm bụng để cười.
Ngay cả những người khá nghiêm nghị cũng không khỏi lắc đầu.
Long Thủ thì sửng sốt.
Phải biết rằng, nhà họ Ứng là thế gia cổ võ đó.
Lâm Chính chỉ là một bác sĩ… mà lại nói những lời như vậy ở thế gia cổ võ… Anh điên rồi sao?
“Thần y Lâm cũng biết nói đùa quá”, Ứng Bình Trúc đứng dậy, mỉm cười nói: “Hơn nữa tôi cảm giác vừa rồi cậu vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói, tôi hỏi cậu, chuyện của Phá Lãng… cậu định giải thích thế nào với chúng tôi?”.
Ông ta nói rất nghiêm túc, dường như đang nhắc nhở Lâm Chính.
Chỉ tiếc là, dường như Lâm Chính không có bất cứ giác ngộ gì.
Anh nhíu mày: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Còn muốn tôi nhắc lại lần nữa à?”.
“Vậy là cậu không định giải thích với chúng tôi chứ gì?”, Ứng Bình Trúc cười hỏi.
Lâm Chính đặt tách trà xuống bàn, ngón tay gõ lên bàn theo tiết tấu, ánh mắt cũng nhìn vào bàn trà chứ không nhìn bất cứ ai.
Nhìn giống như là ngầm thừa nhận.
“Họ Lâm kia, bác tôi đang hỏi anh đấy!”, Ứng Phá Lãng khẽ quát.
Nhưng… Lâm Chính vẫn không trả lời.
“Thằng khốn kiếp!”.
Ứng Phá Lãng không nhịn được nữa, bước thẳng tới túm lấy cổ áo Lâm Chính.
Lần này thì Ứng Bình Trúc không ngăn cản nữa.
Ông ta cảm thấy, ngăn cản cũng không có tác dụng gì.
Có lẽ phải dựa vào phương thức của nhà họ Ứng để xử lý người này thôi.
Việc này không phải để trút giận cho Ứng Phá Lãng.
Mà là để giữ thể diện cho nhà họ Ứng.
Hôm nay, dù có thế nào, thì tên thần y Lâm này cũng đừng hòng bước ra khỏi nhà họ Ứng.
“Cậu chủ Ứng bớt giận!”.
Long Thủ vẫn muốn ngăn cản mọi chuyện.
Nhưng lúc này, không ai còn nghe lời ông ta nói nữa.
Nhưng…
Trong khoảnh khắc bàn tay của Ứng Phá Lãng sắp chạm vào Lâm Chính, anh bỗng chộp lấy tách trà trên bàn, đập mạnh vào đầu hắn.
Choang!
Tách trà đập vào đầu Ứng Phá Lãng, lập tức vỡ vụn.
Ứng Phá Lãng trở tay không kịp, lập tức vỡ đầu chảy máu, suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng lật tay, tóm lấy cổ Ứng Phá Lãng, nhấc hắn lên bằng một tay.
Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc…
Tiếng cười vang khắp đại sảnh.
Người nhà họ Ứng ôm bụng để cười.
Ngay cả những người khá nghiêm nghị cũng không khỏi lắc đầu.
Long Thủ thì sửng sốt.
Phải biết rằng, nhà họ Ứng là thế gia cổ võ đó.
Lâm Chính chỉ là một bác sĩ… mà lại nói những lời như vậy ở thế gia cổ võ… Anh điên rồi sao?
“Thần y Lâm cũng biết nói đùa quá”, Ứng Bình Trúc đứng dậy, mỉm cười nói: “Hơn nữa tôi cảm giác vừa rồi cậu vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói, tôi hỏi cậu, chuyện của Phá Lãng… cậu định giải thích thế nào với chúng tôi?”.
Ông ta nói rất nghiêm túc, dường như đang nhắc nhở Lâm Chính.
Chỉ tiếc là, dường như Lâm Chính không có bất cứ giác ngộ gì.
Anh nhíu mày: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Còn muốn tôi nhắc lại lần nữa à?”.
“Vậy là cậu không định giải thích với chúng tôi chứ gì?”, Ứng Bình Trúc cười hỏi.
Lâm Chính đặt tách trà xuống bàn, ngón tay gõ lên bàn theo tiết tấu, ánh mắt cũng nhìn vào bàn trà chứ không nhìn bất cứ ai.
Nhìn giống như là ngầm thừa nhận.
“Họ Lâm kia, bác tôi đang hỏi anh đấy!”, Ứng Phá Lãng khẽ quát.
Nhưng… Lâm Chính vẫn không trả lời.
“Thằng khốn kiếp!”.
Ứng Phá Lãng không nhịn được nữa, bước thẳng tới túm lấy cổ áo Lâm Chính.
Lần này thì Ứng Bình Trúc không ngăn cản nữa.
Ông ta cảm thấy, ngăn cản cũng không có tác dụng gì.
Có lẽ phải dựa vào phương thức của nhà họ Ứng để xử lý người này thôi.
Việc này không phải để trút giận cho Ứng Phá Lãng.
Mà là để giữ thể diện cho nhà họ Ứng.
Hôm nay, dù có thế nào, thì tên thần y Lâm này cũng đừng hòng bước ra khỏi nhà họ Ứng.
“Cậu chủ Ứng bớt giận!”.
Long Thủ vẫn muốn ngăn cản mọi chuyện.
Nhưng lúc này, không ai còn nghe lời ông ta nói nữa.
Nhưng…
Trong khoảnh khắc bàn tay của Ứng Phá Lãng sắp chạm vào Lâm Chính, anh bỗng chộp lấy tách trà trên bàn, đập mạnh vào đầu hắn.
Choang!
Tách trà đập vào đầu Ứng Phá Lãng, lập tức vỡ vụn.
Ứng Phá Lãng trở tay không kịp, lập tức vỡ đầu chảy máu, suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng lật tay, tóm lấy cổ Ứng Phá Lãng, nhấc hắn lên bằng một tay.
Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.