Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1145
Bạch Long
20/04/2024
“Lúc này không cần phải suy nghĩ đến nhân nghĩa đạo đức, bắt được cậu ta đã rồi nói tiếp!”
“Được!”
Mọi người hét lớn, cùng xông đến chỗ Lâm Chính.
“Bắt tôi? Có vẻ như các người không có khả năng đó đau!”
Lâm Chính cúi đầu, hai nắm đấm điên cuồng vung ra, không xử lý Ứng Phá Lãng nữa mà dồn lực tấn công những người nhà họ ứng khác.
Nắm đấm của anh vung thẳng, đâm thẳng đến người nhà họ Ứng.
Tên đó vừa mới đỡ chiêu liền bị Lâm Chính đấm vào ngực, cả người văng ra phía xa, lập tức ngất xỉu.
Lâm Chính lại vung tay, quét qua Ứng Hùng ở bên cạnh.
“Cút!”
Ứng Hùng gầm lên, hai tay vung lên, va vào cánh tay của Lâm Chính.
Ông ta không tin sức lực của mình còn không bằng một bác sĩ.
Chẳng qua là… không ai biết được đây không phải một bác sĩ bình thường!
Bốp!
Tiếng động vang lên.
Ứng Hùng bị đánh bay ra xa, va vào bộ bàn ghế rồi ngã dưới đất.
“A Hùng!”
Chu Đình sốt ruột, vội vàng đỡ Ứng Hùng dậy.
Nhưng mặc dù đã đứng dậy rồi nhưng hai tay cứ buông thõng xuống, không giơ lên được…
Nhìn thấy hai tay Ứng Hùng, không ít người nhà họ ứng sắc mặt trầm xuống.
“A Hùng, ông không sao chứ? Tay ông sao vậy?”, Chu Đình vô cùng lo lắng, muốn chạm vào tay ông ta nhưng không dám.
Ứng Hùng thầm nghiến răng, mặt tái mét, nói nhỏ: “Tay… tay tôi không sao. Chỉ là hơi tê…”
Không sao?
Sao có chuyện không sao được?
Người nhà họ Ứng đều là con nhà võ, có thể phân biệt rõ tê với bị phế.
Ứng Hùng trông có vẻ hoàn toàn không có khả năng khống chế cánh tay, chắc chắn đã bị Lâm Chính làm cho gãy xương rồi.
Ông ta chỉ không muốn mọi người lo lắng nên mới cố ý nói vậy.
Người nhà họ Ứng âm thầm hừ một tiếng, sau đó lại tấn công Lâm Chính.
Lúc này, không ai dám khinh thường Lâm Chính nữa. Cho dù là Ứng Bình Trúc cũng không dám sơ ý, cùng các cao thủ tiến lên tấn công Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đánh đâu ra đấy, một mình đánh bại cả tá cao thủ, hai nắm đấm chặn đòn tấn công của bảy tám kẻ phía trước, không hề loạn, nhưng cũng không chiếm được thế thượng phong.
Đến giai đoạn này, Long Thủ cũng cũng biết chuyện này không phải chuyện có thể giải quyết trong hòa bình được nữa, nghĩ cháu mình suýt nữa bị nhà họ Ứng đánh chết, trong lòng ông ta lại bùng lên lửa giận.
Nếu đã khai chiến thì không được nương tay!
Long Thủ khẽ gầm, bước nhanh về phía Ứng Phá Lãng.
Nếu như có thể bắt được Ứng Phá Lãng, cũng sẽ nắm được quyền chủ động.
“Được!”
Mọi người hét lớn, cùng xông đến chỗ Lâm Chính.
“Bắt tôi? Có vẻ như các người không có khả năng đó đau!”
Lâm Chính cúi đầu, hai nắm đấm điên cuồng vung ra, không xử lý Ứng Phá Lãng nữa mà dồn lực tấn công những người nhà họ ứng khác.
Nắm đấm của anh vung thẳng, đâm thẳng đến người nhà họ Ứng.
Tên đó vừa mới đỡ chiêu liền bị Lâm Chính đấm vào ngực, cả người văng ra phía xa, lập tức ngất xỉu.
Lâm Chính lại vung tay, quét qua Ứng Hùng ở bên cạnh.
“Cút!”
Ứng Hùng gầm lên, hai tay vung lên, va vào cánh tay của Lâm Chính.
Ông ta không tin sức lực của mình còn không bằng một bác sĩ.
Chẳng qua là… không ai biết được đây không phải một bác sĩ bình thường!
Bốp!
Tiếng động vang lên.
Ứng Hùng bị đánh bay ra xa, va vào bộ bàn ghế rồi ngã dưới đất.
“A Hùng!”
Chu Đình sốt ruột, vội vàng đỡ Ứng Hùng dậy.
Nhưng mặc dù đã đứng dậy rồi nhưng hai tay cứ buông thõng xuống, không giơ lên được…
Nhìn thấy hai tay Ứng Hùng, không ít người nhà họ ứng sắc mặt trầm xuống.
“A Hùng, ông không sao chứ? Tay ông sao vậy?”, Chu Đình vô cùng lo lắng, muốn chạm vào tay ông ta nhưng không dám.
Ứng Hùng thầm nghiến răng, mặt tái mét, nói nhỏ: “Tay… tay tôi không sao. Chỉ là hơi tê…”
Không sao?
Sao có chuyện không sao được?
Người nhà họ Ứng đều là con nhà võ, có thể phân biệt rõ tê với bị phế.
Ứng Hùng trông có vẻ hoàn toàn không có khả năng khống chế cánh tay, chắc chắn đã bị Lâm Chính làm cho gãy xương rồi.
Ông ta chỉ không muốn mọi người lo lắng nên mới cố ý nói vậy.
Người nhà họ Ứng âm thầm hừ một tiếng, sau đó lại tấn công Lâm Chính.
Lúc này, không ai dám khinh thường Lâm Chính nữa. Cho dù là Ứng Bình Trúc cũng không dám sơ ý, cùng các cao thủ tiến lên tấn công Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đánh đâu ra đấy, một mình đánh bại cả tá cao thủ, hai nắm đấm chặn đòn tấn công của bảy tám kẻ phía trước, không hề loạn, nhưng cũng không chiếm được thế thượng phong.
Đến giai đoạn này, Long Thủ cũng cũng biết chuyện này không phải chuyện có thể giải quyết trong hòa bình được nữa, nghĩ cháu mình suýt nữa bị nhà họ Ứng đánh chết, trong lòng ông ta lại bùng lên lửa giận.
Nếu đã khai chiến thì không được nương tay!
Long Thủ khẽ gầm, bước nhanh về phía Ứng Phá Lãng.
Nếu như có thể bắt được Ứng Phá Lãng, cũng sẽ nắm được quyền chủ động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.