Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1151
Bạch Long
20/04/2024
Lâm Chính lập tức lách người. Nhưng đao kiếm dày như mưa, muốn tránh được hết cũng khó. Trong lúc cấp bách, Lâm Chính đã túm một người của đội Long Kiếm kéo chắn trước mặt mình.
Mấy thành viên khác của đội Long Kiếm nín thở, lập tức thu kiếm về. Lâm Chính thuận thế né qua một bên. Thế nhưng có những thành viên khác không nghĩ được nhiều như thế, cứ thế chém kiếm về phía trước.
Vụt!
Lưng của anh bị dính hai đường kiếm. Hai vệt máu xuất hiện.
“Cái gì?”, Long Thủ thất kinh.
Ứng Hùng, Ứng Phá Lãng bật cười ha hả.
“Ha ha. Tôi đã nói mà, thần y Lâm đâu có phải là mình đồng da sắt đâu”.
“Giờ thì biết thế nào là đau đớn rồi nhỉ?”
“Nhìn đi, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ nát bấy nhầy thôi”.
“Đã cho cơ hội mà không biết trân trọng”.
Nhà họ Ứng chế nhạo, hỏ cười khẩy nhìn Lâm Chính. Người của đội Long Kiếm cuối cùng cũng không khiến họ thất vọng. Khiến họ tìm lại được sự tự tin.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lùi lại tầm 7, 8 mét. Người của đội Long Kiếm đồng loạt giơ kiếm tạo thành một hàng và lao về phía Lâm Chính.
Rầm! Rầm…Tiếng bước chân vang cả không gian. Cả nhóm người giống như bức tường thành thu hẹp không gian của Lâm Chính.
Với tình huống này, Lâm Chính muốn tránh cũng khó. Bọn họ muốn băm vằm Lâm Chính không tha.
“Dừng tay”.
Long Thủ cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta mặc kệ, cứ thế lao tới chắn trước mặt Lâm Chính. Thế nhưng…lúc này nào có ai chịu nghe lời của ông ta.
“Long Thủ, ông lùi lại”, Lâm Chính đẩy Long Thủ qua một bên.
“Thầy ơi…”
“Giao cho tôi là được”, Lâm Chính nhìn chăm chăm đám người phía trước: “Tôi đã dám đứng ở đây thì đương nhiên là đã có sự chuẩn bị. Những người này không làm gì được tôi đâu”.
Sau lưng đã bị chém hai nhát rồi mà còn sĩ hão…đúng là điên rồi!
Long Thủ cũng cảm thấy á khẩu. Lâm Chính đưa tay về phía eo.
Vụt vụt…
Châm bạc được phóng ra ghim chính xác lên cơ thể anh. Trong nháy mắt, cơ thể anh bốc khói. Long Thủ phải lùi lại, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Y võ sao?”, Ứng Bình Trúc dường như nhận ra được điều gì đó bèn kêu lên.
“Giết!”
Người của đội Long Kiếm đã áp sát tới. Tất cả cùng hô vang. Mũi kiếm sắc nhọn như những con dã thú nhe nanh đang lao tới.
Thế nhưng…
Đúng lúc những lưỡi kiếm này giáng xuống thì Lâm Chính đột nhiên bước tới trước, đưa tay lên…Một đường sáng hình bán nguyệt được tạo ra từ tay anh.
Keng…keng…
Tiếng vũ khí bị gãy vang lên.Tất cả mọi người cùng sững sờ quay qua nhìn. Bỗng thấy kiếm của tất cả đều bị gãy. Mảnh gãy rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng.
Mấy thành viên khác của đội Long Kiếm nín thở, lập tức thu kiếm về. Lâm Chính thuận thế né qua một bên. Thế nhưng có những thành viên khác không nghĩ được nhiều như thế, cứ thế chém kiếm về phía trước.
Vụt!
Lưng của anh bị dính hai đường kiếm. Hai vệt máu xuất hiện.
“Cái gì?”, Long Thủ thất kinh.
Ứng Hùng, Ứng Phá Lãng bật cười ha hả.
“Ha ha. Tôi đã nói mà, thần y Lâm đâu có phải là mình đồng da sắt đâu”.
“Giờ thì biết thế nào là đau đớn rồi nhỉ?”
“Nhìn đi, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ nát bấy nhầy thôi”.
“Đã cho cơ hội mà không biết trân trọng”.
Nhà họ Ứng chế nhạo, hỏ cười khẩy nhìn Lâm Chính. Người của đội Long Kiếm cuối cùng cũng không khiến họ thất vọng. Khiến họ tìm lại được sự tự tin.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lùi lại tầm 7, 8 mét. Người của đội Long Kiếm đồng loạt giơ kiếm tạo thành một hàng và lao về phía Lâm Chính.
Rầm! Rầm…Tiếng bước chân vang cả không gian. Cả nhóm người giống như bức tường thành thu hẹp không gian của Lâm Chính.
Với tình huống này, Lâm Chính muốn tránh cũng khó. Bọn họ muốn băm vằm Lâm Chính không tha.
“Dừng tay”.
Long Thủ cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta mặc kệ, cứ thế lao tới chắn trước mặt Lâm Chính. Thế nhưng…lúc này nào có ai chịu nghe lời của ông ta.
“Long Thủ, ông lùi lại”, Lâm Chính đẩy Long Thủ qua một bên.
“Thầy ơi…”
“Giao cho tôi là được”, Lâm Chính nhìn chăm chăm đám người phía trước: “Tôi đã dám đứng ở đây thì đương nhiên là đã có sự chuẩn bị. Những người này không làm gì được tôi đâu”.
Sau lưng đã bị chém hai nhát rồi mà còn sĩ hão…đúng là điên rồi!
Long Thủ cũng cảm thấy á khẩu. Lâm Chính đưa tay về phía eo.
Vụt vụt…
Châm bạc được phóng ra ghim chính xác lên cơ thể anh. Trong nháy mắt, cơ thể anh bốc khói. Long Thủ phải lùi lại, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Y võ sao?”, Ứng Bình Trúc dường như nhận ra được điều gì đó bèn kêu lên.
“Giết!”
Người của đội Long Kiếm đã áp sát tới. Tất cả cùng hô vang. Mũi kiếm sắc nhọn như những con dã thú nhe nanh đang lao tới.
Thế nhưng…
Đúng lúc những lưỡi kiếm này giáng xuống thì Lâm Chính đột nhiên bước tới trước, đưa tay lên…Một đường sáng hình bán nguyệt được tạo ra từ tay anh.
Keng…keng…
Tiếng vũ khí bị gãy vang lên.Tất cả mọi người cùng sững sờ quay qua nhìn. Bỗng thấy kiếm của tất cả đều bị gãy. Mảnh gãy rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.