Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1155
Bạch Long
20/04/2024
Bụp!
Bụp!
Bụp
Âm thanh nặng nề không ngừng vang lên. Kẻ gãy tay người gãy chân. Có kẻ lồng ngực lõm vào một khoảng. Cũng có người bị Lâm Chính ném vào chính giữa, cản những kẻ còn lại.
Thế trận hỗn loạn vô cùng. Không ai có thể ngăn được Lâm Chính. Long Thủ trợn tròn mắt, sững sờ chứng kiến toàn bộ. Lúc này ông ta chỉ biết dùng hai từ để miêu tả anh.
Chiến thần! Người này, đúng là chiến thần bất bại.
Ứng Bình Trúc đừng bên ngoài trố mắt, nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt. Ông ta không ngậm nổi mồm.
Đi! Phải đi thôi. Ứng Bình Trúc quay phắt người, vội vàng chạy ra cửa. Nhưng đúng lúc này, một đám người đã chạy tới. Ứng Bình Trúc giật mình, vui mừng khôn xiết: “Gia chủ, cuối cùng cũng tới rồi”.
Người tới lần này chính là gia chủ Ứng Hoa Niên của nhà họ Ứng. Rõ ràng là ông ta đã tức tốc tới đây sau khi nhận được tin.
“Thần y Lâm đó đầu rồi? Còn đấu với đội Long Kiếm không?”, Ứng Hoa Niên trầm giọng.
“Gia…chủ…đội Long Kiếm đã…bị hạ gục rồi”, Ứng Bình Trúc do dự một hồi, lắp bắt nói.
“Cái gì?”, những vị nguyên lão đứng sau cũng hết hồn.
“Không thể nào? Đội Long Kiếm bị đánh bại rồi sao?”, một người đứng sau kêu lên.
Đội Long Kiếm bị đánh bại nhanh như vậy sao? Ít nhất cũng phải kéo dài được chút thời gian chứ?
Đúng lúc họ đang nói chuyện thì.
Á…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đám đông ngẩng lên nhìn thì thấy một người đang bay tới, ngã rầm xuống đất ngay trước mặt gia chủ Ứng Hoa Niên và bất động.
Cả đám ớn lạnh…
“Chuyện gì thế này…”, các nguyên lão của nhà họ Ứng run rẩy kêu lên.
“Hả? Là A Thất! A Thất cậu sao thế?”, một người nhà họ Ứng vội vàng chạy tới lay người trước mặt.
Nhưng dù có lay thế nào thì người này cũng bất động, cho tới khi họ lật người này lại thì mới phát hiện ra ngực hắn bị hõm sâu một bàn tay, miệng không ngừng chảy máu…Cả đám trông vô cùng khó coi.
“Đây là thần y Lâm là sao?”, một vị nguyên lão lạnh lùng hỏi.
“Khả năng lớn…là cậu ta”, Ứng Bình Trúc thấp giọng.
Ứng Hoa Niên tối sầm mặt, không nói gì, chỉ đi xuyên qua đám đông, bước vào thẳng đại đường.
Lúc này trong đại đường vô cùng hỗn loạn. Trên đất nằm ngổn ngang toàn là người nhà họ Ứng. Kẻ gãy tay, người gãy chân, kẻ ngực hõm, kẻ nôn ra máu.
Tường nhà, hòn non bộ, hoa chậu cây cảnh đều vỡ nát. Thậm chí là có những mảng cột đang treo lủng lẳng như sắp rơi xuống tới nơi.
Ứng Hoa Niên nhìn cảnh tượng trước mắt và nổi điên. Ông ta nhìn về phía người nhà họ Ứng. Lúc này Lâm Chính vẫn đang sát phạt những người còn lại và ném họ bay tứ tung.
Tiếng kêu thét, gào rú không ngừng vang lên. Những quản lý cấp cao của nhà họ Ứng vừa tới cũng phải run lẩy bẩy. Đây là nhà họ Ứng đấy.
Bụp!
Bụp
Âm thanh nặng nề không ngừng vang lên. Kẻ gãy tay người gãy chân. Có kẻ lồng ngực lõm vào một khoảng. Cũng có người bị Lâm Chính ném vào chính giữa, cản những kẻ còn lại.
Thế trận hỗn loạn vô cùng. Không ai có thể ngăn được Lâm Chính. Long Thủ trợn tròn mắt, sững sờ chứng kiến toàn bộ. Lúc này ông ta chỉ biết dùng hai từ để miêu tả anh.
Chiến thần! Người này, đúng là chiến thần bất bại.
Ứng Bình Trúc đừng bên ngoài trố mắt, nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt. Ông ta không ngậm nổi mồm.
Đi! Phải đi thôi. Ứng Bình Trúc quay phắt người, vội vàng chạy ra cửa. Nhưng đúng lúc này, một đám người đã chạy tới. Ứng Bình Trúc giật mình, vui mừng khôn xiết: “Gia chủ, cuối cùng cũng tới rồi”.
Người tới lần này chính là gia chủ Ứng Hoa Niên của nhà họ Ứng. Rõ ràng là ông ta đã tức tốc tới đây sau khi nhận được tin.
“Thần y Lâm đó đầu rồi? Còn đấu với đội Long Kiếm không?”, Ứng Hoa Niên trầm giọng.
“Gia…chủ…đội Long Kiếm đã…bị hạ gục rồi”, Ứng Bình Trúc do dự một hồi, lắp bắt nói.
“Cái gì?”, những vị nguyên lão đứng sau cũng hết hồn.
“Không thể nào? Đội Long Kiếm bị đánh bại rồi sao?”, một người đứng sau kêu lên.
Đội Long Kiếm bị đánh bại nhanh như vậy sao? Ít nhất cũng phải kéo dài được chút thời gian chứ?
Đúng lúc họ đang nói chuyện thì.
Á…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đám đông ngẩng lên nhìn thì thấy một người đang bay tới, ngã rầm xuống đất ngay trước mặt gia chủ Ứng Hoa Niên và bất động.
Cả đám ớn lạnh…
“Chuyện gì thế này…”, các nguyên lão của nhà họ Ứng run rẩy kêu lên.
“Hả? Là A Thất! A Thất cậu sao thế?”, một người nhà họ Ứng vội vàng chạy tới lay người trước mặt.
Nhưng dù có lay thế nào thì người này cũng bất động, cho tới khi họ lật người này lại thì mới phát hiện ra ngực hắn bị hõm sâu một bàn tay, miệng không ngừng chảy máu…Cả đám trông vô cùng khó coi.
“Đây là thần y Lâm là sao?”, một vị nguyên lão lạnh lùng hỏi.
“Khả năng lớn…là cậu ta”, Ứng Bình Trúc thấp giọng.
Ứng Hoa Niên tối sầm mặt, không nói gì, chỉ đi xuyên qua đám đông, bước vào thẳng đại đường.
Lúc này trong đại đường vô cùng hỗn loạn. Trên đất nằm ngổn ngang toàn là người nhà họ Ứng. Kẻ gãy tay, người gãy chân, kẻ ngực hõm, kẻ nôn ra máu.
Tường nhà, hòn non bộ, hoa chậu cây cảnh đều vỡ nát. Thậm chí là có những mảng cột đang treo lủng lẳng như sắp rơi xuống tới nơi.
Ứng Hoa Niên nhìn cảnh tượng trước mắt và nổi điên. Ông ta nhìn về phía người nhà họ Ứng. Lúc này Lâm Chính vẫn đang sát phạt những người còn lại và ném họ bay tứ tung.
Tiếng kêu thét, gào rú không ngừng vang lên. Những quản lý cấp cao của nhà họ Ứng vừa tới cũng phải run lẩy bẩy. Đây là nhà họ Ứng đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.