Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1178
Bạch Long
20/04/2024
Người nhà họ Ứng gào lên, đồng loạt xông về phía Lâm Chính.
Lúc này, bọn họ đã không quan tâm đến điều gì nữa.
Nếu còn không ra tay, chỉ sợ Ứng Hoa Niên sẽ bị thần y Lâm đánh chết!
Vô số cao thủ nhà họ Ứng bao vây lại.
Có người cầm kiếm, có người xách thương.
Lúc này, nhà họ Ứng đã định bất chấp tất cả tiêu diệt Lâm Chính.
“Ồ? Cuối cùng cũng ra tay rồi sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn những người đang xông tới, trên mặt không có vẻ sợ hãi nào.
Đúng lúc đó, một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Tất cả… dừng tay…”.
Khi bốn chữ ấy vừa dứt, người nhà họ Ứng đang xông tới đều đứng khựng lại.
Lâm Chính cũng hơi bất ngờ, nhìn sang người đã lên tiếng.
Tiếng nói đó lại xuất phát từ Ứng Hoa Niên.
Ông ta đầu tóc rũ rượi, mặt mũi đầy máu, nằm bò trên đất, yếu ớt kêu lên: “Thần y Lâm… đừng… đừng đánh nữa… Cậu thắng rồi…”.
Lời nói của Ứng Hoa Niên giống như lưu đạn nổ tung trong đầu từng thành viên của nhà họ Ứng. Tất cả đều há hốc miệng, nhìn ông ta bằng vẻ bàng hoàng, sững sờ.
“Gia chủ, chuyện này….”, có người định nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.
Ứng Bình Trúc bước tới, trầm giọng: “Gia chủ, ý của gia chủ là nhận thua sao? Gia chủ có biết nếu nhận thua thì hậu quả sẽ ra sao không? Gia chủ định lấy cả nhà họ Ứng ra đánh cược? Nếu như chúng ta đầu hàng vậy thì có nghĩa là cả gia tộc sẽ chịu thần phục trước kẻ đó đấy”.
“Đã thỏa thuận rồi giờ không thuần phục thì còn cách nào khác không? Lẽ nào chúng ta định nuốt lời”, Ứng Hoa Niên yếu ớt nói.
“Đây là nhà họ Ứng, chúng ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, hà tất phải như thế? Lẽ nào cả một gia tộc lại không đối phó nổi với một người sao? Lời hứa vừa rồi của gia chủ coi như là nói đùa thôi, cho qua đi ạ”, Ứng Bình Trúc trầm giọng.
Bắt nhà họ Ứng thần phục? Đừng nói là ông ta mà cả cái gia tộc này sẽ chẳng có ai chịu đồng ý hết.
Điều đó khác gì là hủy hoại cả nhà họ Ứng. Nếu để người khác biết được thì nhà họ Ứng biết giấu mặt đi đâu? Và còn làm ăn được với ai nữa?
“Ông ấy nói đúng đấy gia chủ, chúng ta không được phép cúi đầu”.
“Tôi thà chiến đấu tới chết cũng không chịu thần phục kẻ đó”.
“Chúng ta nhiều người như thế này mà lại sợ một mình hắn sao?”
“Tuyệt đối không cúi đầu”.
Đám đông nhao nhao kêu lên, ai cũng tỏ vẻ kiên quyết bất khuất. Ứng Hoa Niên nhìn thấy cảnh tượng đó thì nín thở. Ông ta còn định nói gì đó nhưng lúc này nào còn sức nữa. Có thể thở được là đã tốt lắm rồi.
“Gia chủ, xem ra cả nhà họ Ứng đều muốn lật mặt rồi kìa…”, Lâm Chính ngồi xuống, nhìn chăm chăm Ứng Hoa Niên.
“Thần…y Lâm, bọn họ hồ đồ thôi…Xin hãy…tha cho họ”, Ứng Hoa Niên lên tiếng một cách khó khăn, đôi mắt ánh lên vẻ khẩn cầu. Có vẻ như ông ta đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình để cố gắng nói ra được câu nói đó.
Lúc này, bọn họ đã không quan tâm đến điều gì nữa.
Nếu còn không ra tay, chỉ sợ Ứng Hoa Niên sẽ bị thần y Lâm đánh chết!
Vô số cao thủ nhà họ Ứng bao vây lại.
Có người cầm kiếm, có người xách thương.
Lúc này, nhà họ Ứng đã định bất chấp tất cả tiêu diệt Lâm Chính.
“Ồ? Cuối cùng cũng ra tay rồi sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn những người đang xông tới, trên mặt không có vẻ sợ hãi nào.
Đúng lúc đó, một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Tất cả… dừng tay…”.
Khi bốn chữ ấy vừa dứt, người nhà họ Ứng đang xông tới đều đứng khựng lại.
Lâm Chính cũng hơi bất ngờ, nhìn sang người đã lên tiếng.
Tiếng nói đó lại xuất phát từ Ứng Hoa Niên.
Ông ta đầu tóc rũ rượi, mặt mũi đầy máu, nằm bò trên đất, yếu ớt kêu lên: “Thần y Lâm… đừng… đừng đánh nữa… Cậu thắng rồi…”.
Lời nói của Ứng Hoa Niên giống như lưu đạn nổ tung trong đầu từng thành viên của nhà họ Ứng. Tất cả đều há hốc miệng, nhìn ông ta bằng vẻ bàng hoàng, sững sờ.
“Gia chủ, chuyện này….”, có người định nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.
Ứng Bình Trúc bước tới, trầm giọng: “Gia chủ, ý của gia chủ là nhận thua sao? Gia chủ có biết nếu nhận thua thì hậu quả sẽ ra sao không? Gia chủ định lấy cả nhà họ Ứng ra đánh cược? Nếu như chúng ta đầu hàng vậy thì có nghĩa là cả gia tộc sẽ chịu thần phục trước kẻ đó đấy”.
“Đã thỏa thuận rồi giờ không thuần phục thì còn cách nào khác không? Lẽ nào chúng ta định nuốt lời”, Ứng Hoa Niên yếu ớt nói.
“Đây là nhà họ Ứng, chúng ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, hà tất phải như thế? Lẽ nào cả một gia tộc lại không đối phó nổi với một người sao? Lời hứa vừa rồi của gia chủ coi như là nói đùa thôi, cho qua đi ạ”, Ứng Bình Trúc trầm giọng.
Bắt nhà họ Ứng thần phục? Đừng nói là ông ta mà cả cái gia tộc này sẽ chẳng có ai chịu đồng ý hết.
Điều đó khác gì là hủy hoại cả nhà họ Ứng. Nếu để người khác biết được thì nhà họ Ứng biết giấu mặt đi đâu? Và còn làm ăn được với ai nữa?
“Ông ấy nói đúng đấy gia chủ, chúng ta không được phép cúi đầu”.
“Tôi thà chiến đấu tới chết cũng không chịu thần phục kẻ đó”.
“Chúng ta nhiều người như thế này mà lại sợ một mình hắn sao?”
“Tuyệt đối không cúi đầu”.
Đám đông nhao nhao kêu lên, ai cũng tỏ vẻ kiên quyết bất khuất. Ứng Hoa Niên nhìn thấy cảnh tượng đó thì nín thở. Ông ta còn định nói gì đó nhưng lúc này nào còn sức nữa. Có thể thở được là đã tốt lắm rồi.
“Gia chủ, xem ra cả nhà họ Ứng đều muốn lật mặt rồi kìa…”, Lâm Chính ngồi xuống, nhìn chăm chăm Ứng Hoa Niên.
“Thần…y Lâm, bọn họ hồ đồ thôi…Xin hãy…tha cho họ”, Ứng Hoa Niên lên tiếng một cách khó khăn, đôi mắt ánh lên vẻ khẩn cầu. Có vẻ như ông ta đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình để cố gắng nói ra được câu nói đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.