Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1187
Bạch Long
20/04/2024
“Không có ý nghĩa? Cậu có ý gì?”.
“Thế này đi, tôi cho ông 10 cơ hội, nhường ông 10 chiêu, thế nào?”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, người nhà họ Ứng đều im phăng phắc…
10 chiêu?
Nhìn thì có vẻ chẳng có gì to tát.
Đối với người học võ, nếu tốc độ đủ nhanh, thì chỉ mấy giây là đánh xong 10 chiêu rồi.
Nhưng… người đang đứng trước mặt Lâm Chính không phải là người học võ bình thường!
Đó là ông tổ nhà họ Ứng!
Đến giờ ông ta đã sống được bao nhiêu tuổi, ngay cả Ứng Hoa Niên cũng không biết, thế nên người nhà họ Ứng đều gọi ông ta là ông tổ.
Ai có thể biết được trình độ võ học của ông ta cao đến mức nào chứ?
Sợ rằng trong giới võ học của cả Hoa Quốc, số người dám nói với ông tổ nhà họ Ứng những lời như vậy không đếm hết trên một bàn tay.
Cho dù là có, thì cũng chắc chắn không đến lượt một cậu thanh niên như vậy.
Cậu ta dựa vào đâu chứ?
Dựa vào mấy ngón nghề y thuật vớ vẩn của cậu ta?
Không sợ thiên hạ cười cho à?
Đứng trước ông tổ nhà họ Ứng, chút kỹ nghệ đó của cậu ta chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, có thể dùng để huênh hoang được sao?
Người nhà họ Ứng nổi giận.
“Khốn kiếp! Cậu đang khinh thường ông tổ của chúng tôi sao?”, một nguyên lão lập tức gầm lên.
“Cậu là cái thá gì mà dám ngông cuồng như vậy hả? Có tin tôi đánh cho cậu răng rơi đầy đất không?”.
“Ngông cuồng! Quá là ngông cuồng! Trên đời này còn có kẻ không biết trời cao đất dày như vậy sao?”.
Những tiếng chửi mắng và châm chọc đầy phẫn nộ vang lên, người nhà họ Ứng ai nấy sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Lâm Chính chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Ông tổ nhà họ Ứng không có vẻ gì là tức giận, mà đánh giá Lâm Chính một cách kĩ lưỡng: “Chàng trai, ngông cuồng là chuyện tốt, nếu không ngông thì sẽ không có chí khí, mất đi chí khí thì chắc chắn đời này sẽ trở thành người bình thường vô dụng. Chỉ có điều chí khí đừng lớn quá, cũng không được để lộ sự ngông cuồng, nếu không sẽ bị thiệt thòi”.
Giống như lời khuyên răn.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ, phất tay nói: “Ông có thể ra tay được rồi!”.
“Chết tiệt!”.
“Ông tổ, người ra tay đi, đừng nhiều lời với cậu ta nữa, hãy cho cậu ta nếm thử sự lợi hại của người!”.
“Đối phó với loại chó này thì một chiêu là có thể giải quyết rồi!”.
“Cho cậu ta toại nguyện đi, con đã nóng lòng muốn nhìn dáng vẻ kinh hoàng thất thố của cậu ta lắm rồi”.
Người nhà họ Ứng cũng đang la ó.
Ông tổ nhà họ Ứng gật đầu, bình tĩnh nói: “Nếu cậu đã tự tin như vậy, thì tôi sẽ ra tay trước, để xem cậu có bản lĩnh đến đâu”.
Dứt lời, ông tổ nhà họ Ứng tiến về phía Lâm Chính.
“Thế này đi, tôi cho ông 10 cơ hội, nhường ông 10 chiêu, thế nào?”, Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, người nhà họ Ứng đều im phăng phắc…
10 chiêu?
Nhìn thì có vẻ chẳng có gì to tát.
Đối với người học võ, nếu tốc độ đủ nhanh, thì chỉ mấy giây là đánh xong 10 chiêu rồi.
Nhưng… người đang đứng trước mặt Lâm Chính không phải là người học võ bình thường!
Đó là ông tổ nhà họ Ứng!
Đến giờ ông ta đã sống được bao nhiêu tuổi, ngay cả Ứng Hoa Niên cũng không biết, thế nên người nhà họ Ứng đều gọi ông ta là ông tổ.
Ai có thể biết được trình độ võ học của ông ta cao đến mức nào chứ?
Sợ rằng trong giới võ học của cả Hoa Quốc, số người dám nói với ông tổ nhà họ Ứng những lời như vậy không đếm hết trên một bàn tay.
Cho dù là có, thì cũng chắc chắn không đến lượt một cậu thanh niên như vậy.
Cậu ta dựa vào đâu chứ?
Dựa vào mấy ngón nghề y thuật vớ vẩn của cậu ta?
Không sợ thiên hạ cười cho à?
Đứng trước ông tổ nhà họ Ứng, chút kỹ nghệ đó của cậu ta chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, có thể dùng để huênh hoang được sao?
Người nhà họ Ứng nổi giận.
“Khốn kiếp! Cậu đang khinh thường ông tổ của chúng tôi sao?”, một nguyên lão lập tức gầm lên.
“Cậu là cái thá gì mà dám ngông cuồng như vậy hả? Có tin tôi đánh cho cậu răng rơi đầy đất không?”.
“Ngông cuồng! Quá là ngông cuồng! Trên đời này còn có kẻ không biết trời cao đất dày như vậy sao?”.
Những tiếng chửi mắng và châm chọc đầy phẫn nộ vang lên, người nhà họ Ứng ai nấy sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Lâm Chính chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Ông tổ nhà họ Ứng không có vẻ gì là tức giận, mà đánh giá Lâm Chính một cách kĩ lưỡng: “Chàng trai, ngông cuồng là chuyện tốt, nếu không ngông thì sẽ không có chí khí, mất đi chí khí thì chắc chắn đời này sẽ trở thành người bình thường vô dụng. Chỉ có điều chí khí đừng lớn quá, cũng không được để lộ sự ngông cuồng, nếu không sẽ bị thiệt thòi”.
Giống như lời khuyên răn.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ, phất tay nói: “Ông có thể ra tay được rồi!”.
“Chết tiệt!”.
“Ông tổ, người ra tay đi, đừng nhiều lời với cậu ta nữa, hãy cho cậu ta nếm thử sự lợi hại của người!”.
“Đối phó với loại chó này thì một chiêu là có thể giải quyết rồi!”.
“Cho cậu ta toại nguyện đi, con đã nóng lòng muốn nhìn dáng vẻ kinh hoàng thất thố của cậu ta lắm rồi”.
Người nhà họ Ứng cũng đang la ó.
Ông tổ nhà họ Ứng gật đầu, bình tĩnh nói: “Nếu cậu đã tự tin như vậy, thì tôi sẽ ra tay trước, để xem cậu có bản lĩnh đến đâu”.
Dứt lời, ông tổ nhà họ Ứng tiến về phía Lâm Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.